Searching...
Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Vui hay buồn... là do em

Trên con đường phẳng lặng, trời tối âm u một màu mun bời cái hộp đèn phủ đầy bụi bẩn của thời gian, rồi bỗng chốc cơn mưa ào ào kéo đến, góc phố lại neo mình dưới màn mưa, làm ướt nhòe người đi kẻ ở. Tâm tư lại âm thầm dậy sóng, một nỗi hoang mang lượn lờ vờn quanh khối óc, tưởng rằng trong tâm khảm mọi thứ đã bình tâm.
Nhưng sao mọi thứ thật khó không như lòng người mong muốn.
Bằng những suy nghĩ vui buồn, bằng những góc khuất của tình cảm, cũng không biết đã bao nhiêu lần em gieo mình vào cái ranh giới của sự mạnh mẽ và yếu đuối. Có một thứ gì đó chông chênh để rồi âm thầm hiểu ra, mình đang tự đưa mình vào sự kiêu hãnh và khép kín.
Ngần ấy năm đã cho em biết một điều, khoảng niềm tin trong tay mình quá ít ỏi, không đủ để nâng đôi cánh tình yêu bay cao hơn nữa. Yêu thương và ngưỡng mộ là một khoảng cách thật xa, xa đến nổi khi yêu thương im lặng thì ngưỡng mộ cũng lặng lẽ mất đi.
Cứ thế em sống trong mơ...
Không quen với việc từ bỏ, cũng chẳng quen với việc buông tay, em chỉ là một nụ hoa nở trong sương sớm, lướt qua đời ai trong chớp mắt và tan biến đi như chưa hề tồn tại. Nhưng nó đã bám vào tay ai đó như một thứ hương thơm ngọt ngào.
Đôi mắt vàng như hai mảnh của trăng, chỉ cần đôi mắt ấy còn thì em vẫn hiện diện ở cái thế giới này, sẽ nhẹ nhàn lướt qua cái vĩnh cửu của thời gian, dù có phải vấn vương làm lòng mình nứt nẻ.
Qua cơn mưa trời lại sáng, một làn mây nghi ngờ vấn lên đầu óc. Em không biết mình rồi sẽ lại tìm kiếm thứ gì đây? Có những lúc chỉ muốn nhắm nghiền đôi mắt lại, mà tìm đường trốn chạy khỏi niềm tin của chính mình, chẳng cần phải ước ao, cầu nguyện điều gì cả. Em muốn vứt lại tất cả để đi nơi nào đó thật xa. Khi bản thân em bị chính em bán đứng, em có nên hạ thấp bản thân mình, để có thể che lấp mình ở môt vùng bóng tối?
Vui hay buồn... là do em...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét