Đêm, Sài Gòn bắt đầu thưa thớt người. Những hàng quán ăn vặt vẫn còn đầy ắp khách.
Anh
chị tắp vào một quán ốc đông đúc những tín đồ ăn khuya. Người ra người
vào tấp nập, tiếng cười đùa, tiếng gọi món í ới. Từ lâu ẩm thực đêm là
một nét đặc trưng của người dân Sài Gòn.
Ảnh minh họa
Kéo
chiếc ghế nhựa xoẹt xoẹt, anh chị ngồi vào bàn và kêu liền tù tì 4 món
khoái khẩu. Trong khi chờ thức ăn mang đến, chị ngồi kể đủ thứ chuyện
trên trời dưới đất. Một bàn tay khều nhẹ vai chị:
- Cô ơi, mua dùm con cây singum đi cô!
Chị
quay sang nhìn cô bé vừa khều vai mình. Một cô bé trạc 6-7 tuổi trong
bộ quần áo không còn lành lặn. Đôi mắt buồn của cô bé nhìn vào chị như
nài nỉ.
- Cô mua cho con một cây thôi cô!
- Cô không ăn singum đâu con. Chị trả lời.
- Vậy... vậy cô cho con xin con ốc được không?
- Ốc hả? Con muốn ăn ốc hả. Chị ngạc nhiên và nhìn thẳng vào gương mặt cô bé
- Dạ, cô cho con xin con ốc nha cô. Giọng cô bé ngập ngừng.
Chị
vội vàng dùng cái nĩa, vít phần thịt ốc đút vào miệng cô bé. Cô bé ngậm
nhanh con ốc, cúi đầu như cám ơn chị rồi quay lưng đi thẳng. Chị nhìn
theo dáng cô bé đang thoăn thoắt băng qua góc đường đối diện. Trong ánh
sáng nhợt nhạt của đèn đường, chị thấy một cô bé khác đang ngồi co ro
bên kia đường. Khi cô bé bán singum khi nãy tiến đến gần cô bé kia, chị
thấy cô bé ấy nhả một cái gì đó từ miệng mình vào bàn tay và đút vào
miệng cô bé đang ngồi.
Trong thoáng chốc, chị hiểu ra rằng vật nhỏ được nhả ra và cho vào miệng cô bé kia là một con ốc.
Đêm Sài Gòn chìm dần chìm dần, đâu đó vẫn còn những điều khiến mình phải suy nghĩ.
P/s: Có những hình ảnh vô tình nhưng cứ ám ảnh tâm trí mình...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét