Searching...
Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Tháng Tám của tôi

Tháng Tám. Dọn lại một góc giá sách rồi lại để chất lên trên kệ vài cuốn mới. Đôi lúc tôi lại muốn làm nó, hàng ngày. Có những thứ đã cũ và phải để nó vào trong túi, đóng gói lại và cất đi. Ngay cả cảm xúc cũng vậy.
Cuối tháng Bảy, tôi có đọc quyển “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” của Phạm Lữ Ân. Có một đoạn trong đó viết rằng đôi khi cũng phải xóa bỏ đi một vài cảm xúc cũ, vài mối quan hệ phức tạp và vô dụng. Vậy là tôi biết mình phải làm gì ngay sau đó, có lẽ sẽ là lần đầu tiên có đủ dũng khí xóa đi một mối quan hệ với ai đó, hoàn toàn. Đôi khi “xóa bỏ” là một khái niệm khó khăn đối với con người vì nó không phải dễ đạt được, cái chính là để thời gian “xóa” hộ bạn, dần dần bụi sẽ phủ mờ kỉ niệm và bạn sẽ để nó trong một cái hốc tủ kín đáo, giống như tôi đã từng. Đó lại là chuyện của tháng bảy, cũ rồi.
Giờ là tháng Tám của tôi.
Tôi thích dọn dẹp. Cứ bất kì cái gì có thể nhấc lên đặt xuống, mỗi khi như vậy lại cảm thấy mình bận rộn trong sự rảnh rỗi. Thế là từng quyển sách được gói ghém và cất đi. Tình cờ tôi thấy quyển thơ “Hai sắc hoa ti gôn”. Thực ra đây là quyển thơ duy nhất tôi có và cũng là những câu thơ duy nhất tôi đọc mà không phải “phân tích” theo lối “văn mẫu”. Có bài thơ này tôi hay đọc khi nửa đêm hồi tôi 15 tuổi, ngày đó tôi hay thức học đến khuya, rồi đọc vài câu trong bài “Phố buồn” của Ngô Văn Phú.
“Em có nhớ góc phố buồn u tối
Ta thường qua lặng lẽ bước âm thầm
Nhạc dang dở than nỗi đời rắc rối
Không gian trầm dâng  nhẹ hương hoàng lan
 
Yêu đến đỗi. Lòng cũng buồn đến đỗi
Nói hoài rồi. Cần lắm phút lặng im.
Hơi thở nhẹ, lẫn mùi hoa bối rối
Dáng em đi, tóc xõa, phủ vai mềm…”
Mười lăm tuổi, ai bảo không biết cảm cái buồn của thơ. Chợt bật cười vì thấy rõ cái “đờ đẫn” ngây ngô của tôi khi ấy. Đọc đến câu “Đêm Hà Nội. Hai người. Hai cái bóng. Nhạc tắt rồi, giai điệu vẫn còn vươmg”. Tôi thấy tim mình nặng lắm. Chắc đêm đó tôi còn nghe thấy tiếng đàn ghi ta từ kí túc xá dội vào đêm, bản “Triệu bông hồng”. Chắc khi ấy tôi cũng buồn ghê lắm.
Ừ thì cũng đến mùa buồn của tôi rồi, tháng Tám ơi.
Cái màu của đêm cũng như ngày, không còn tách rõ. Tiếng ghi ta cũng chẳng còn ru tôi khi đêm đổ giọt ướt giấc mơ. Là cái gì chi phối tôi, và bạn. Để ta nhớ hoài những thứ mông lung đến thế. Dù cho đã xóa đi nhiều, nhưng vẫn giữ. Trong tim. Giống bạn, giống tôi, chúng ta giống nhau.
Tim chật cứng mà vẫn đóng lại, cất đi, hàng ngày.
Giờ đã là tháng Tám… của tôi.
Để tôi chiếm lấy, cả phần to lớn, đó là của tôi.
Để tôi được tham lam như lần cuối cùng tôi được sống giữa dòng, tháng Tám.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét