Ảnh nguồn internet
(Viết cho anh và các con)
Bao lâu rồi nhỉ, em cũng không nhớ...
Chỉ
nhớ rằng chúng ta đã sánh bước bên nhau một quãng đường khá dài, nơi đó
có nước mắt, có yêu thương, có cả tiếng khóc thầm và có nhiều lắm những
tiếng cười giòn tan hạnh phúc.
Ở
đâu đó loanh quanh trên thế gian ngay bên ta luôn tồn tại hai chữ “hạnh
phúc”, em chẳng cần tìm đâu xa, em chẳng cần ao ước xa vời. Ở ngay bên
cạnh em đó – Anh và các con.
Anh
không phải là họa sĩ, em càng không phải nghệ sĩ nhưng ta vẫn có thể
pha màu vẽ nên những bức tranh lộng lẫy sắc màu cuộc sống từ trái tim,
từ tình yêu chân thành và hy sinh vì nhau không toan tính.
Bức
tranh có một màu trắng tinh khiết của cái thuở ban đầu lưu luyến ấy,
khi ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc em hiểu được thượng đế đã sắp
đặt sẵn cái ngày này để mãi mãi về sau chúng mình thuộc về nhau.
Bắt đầu từ đó...
Màu
đỏ của tình yêu được vẽ lên từ trái tim thắm đỏ rung lên những nhịp yêu
thương, trái tim mỗi ngày rung lên những cung bậc nhớ nhung và đập dịu
êm khi ta trong tay nhau.
Có màu xanh hy vọng của một ngày tươi mới cho một tương lai về một mái nhà, nơi ấy có hai trái tim hòa làm một, có anh và có em.
Có
màu vàng lộng lẫy ngày anh đưa em lên ngôi “hoàng hậu” sánh bước đi
giữa hai họ trong niềm hạnh phúc vô bờ và lời chúc mừng vô biên.
Có màu nâu của một mảnh vườn nho nhỏ, nơi ấy có hoa nở rực rỡ, có cây, có cỏ, có vườn rau xanh ngắt mỗi ngày anh tưới em chăm.
Có
màu đen của hai mái đầu chụm sát lại thì thầm bên nhau, tiếng cười khúc
khích đâu đó loanh quanh cứ lan tỏa xuyên qua những bức tường xanh nhạt
mát rượi... vượt qua khung cửa nắng bay lên cao.
Có màu hồng dịu dàng yêu thương chân tình tràn ngập căn nhà nhỏ.
Có
màu tím của sự chờ mong, nhớ nhung trong những lần công tác xa nhà, màu
tím của cành thạch thảo mỗi dịp trở về tươi thắm trên bàn tay chai sần
rám nắng vụng về tặng người thương...
Có
màu xám của những trận mưa vần vũ, những ngày bầu trời xám xịt trong
những lo lắng cho những chuyến đi xa trong mưa gió mà người đàn ông của
công việc là anh phải ngày ngày đối mặt.
Có
màu tro của những mất mát để bàn tay anh càng xiết chặt bàn tay em cùng
sẻ chia những niềm đau trong đời để ta càng trân trọng những giây phút
còn được ở bên nhau.
Có
màu cam nóng rực của những lần “bát đũa” chợt xô, những hờn giận tranh
cãi bất đồng quan điểm để lẫn cùng màu đỏ hoàng hôn pha thêm tím rịm
thành một màu nhòe nhoẹt làm con tim khoảnh khắc ấy thổn thức khôn
nguôi...
Nhưng
vì ta yêu nhau, màu hồng lại ửng lên má em sau câu xin lỗi chân thành,
nụ cười hiền hòa lại nở trên môi anh sau lời thỏ thẻ dịu dàng và sau cơn
mưa trời lại sáng.
Màu
da trời xanh trong lại trở về trong ánh nắng màu mật ong ấm áp của mỗi
sớm tinh mơ khi em thức giấc bên cạnh anh. Ta lại nắm tay nhau cùng
hướng về ngày mai, cùng sánh bước trên những con đường phía trước có thể
vẫn còn đầy khó khăn gian khổ đầy gai chông của cuộc sống.
Và đương nhiên chẳng thể thiếu được màu ấm nồng của chiếc bếp nổi nửa hằng ngày để hương lửa yêu thương mỗi ngày thêm nồng đượm.
Em
không phải nghệ sĩ, anh càng không phải họa sĩ nhưng bức tranh mình vẽ
nên cứ hình thành và hoàn thiện dần dần qua năm tháng, những gam màu uốn
lượn thành những nét không thể phai nhòa. Bức tranh của chúng ta theo
thời gian vun đắp hôm nay đã hiện lên hai thiên thần bé đáng yêu đang
giang đôi cánh bay về hướng tương lai rạng rỡ. Hạnh phúc tỏa ngời từ nụ
cười con trẻ. Không có nét vẽ nào tinh tế hơn, không có gam màu nào sắc
sảo hơn, không có hạnh phúc nào rực rỡ hơn thế phải không anh?!
Ai
cũng có thể tự vẽ một bức tranh hạnh phúc cho riêng mình, không cần
phải là một họa sĩ đại tài, không cần phải là một nghệ sĩ giỏi... Đôi
khi thật vụng về nhưng bằng trái tim đầy yêu thương thì bức tranh hạnh
phúc sẽ luôn rực rỡ. Vâng, em tin là như thế!
©Hoa Trà
Vẽ bằng màu tình yêu
Tg: Trần Lê Quỳnh
Một mai về sau, qua những đổi thay,
Anh sẽ vẽ lại phút giây nhìn thấy em.
Và gương mặt em, ngỡ đã nhạt phai lại vây kín anh như những ngày xưa ấy.
Để anh nhận ra nét vẽ đầu tiên xóa nhòa bến bờ cách ngăn tình chúng
ta.Và nơi biển xanh hay cánh rừng xa về trong bức tranh dệt màu mắt em.
Để người yêu có nhau trong đời, cùng chung ánh nắng, chung bầu trời, hòa
chung tiếng nói như bao người ngợi ca tự do. Để đàn chim trắng bay về
gần thì thầm khúc hát ru ân cần,và em đã đến như thiên thần ngủ trên
ngực anh.
Một mai về sau, qua nhưng đổi thay, con của chúng mình vẽ nên màu
thanh bình. Và em gần anh, trong ánh bình minh, bỏ quên tháng năm ngước
nhìn nắng xanh...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét