Searching...
Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Cỏ hồng

Tháng Tám đã Thu chưa? Vạt cỏ xanh mướt cọ chân ngậm sương mềm ướt. Vài chiếc lá rơi xuống nằm yên lặng. Trời dịu, nắng lướt êm trên vai, gió lướt êm trên tóc… Mùa này những năm trước em vẫn còn đang lang thang trên cao nguyên, khi ấy anh vẫn còn ở giữa vùng nắng mật. Sáng sớm của vài năm trước, khi rảo bước trên con đồi dài ở Di Linh, em không biết có bước chân nào cô đơn hơn bước chân em lúc đó không. Trời chưa thức, sương mờ ảo phủ lên những luống chè nối nhau trải dài tít tắp. Thảm chè ấy miên man tận cuối trời, vài gốc cây cô độc nhẫn nại vươn lên. Con đường ưu tư, núi rừng cô tịch, em ngồi lại bên vệ cỏ lề đường nghỉ mệt, phân vân không biết mình nên đi tiếp hay quay lại thị trấn. Nhưng em đã đứng lặng đó, trái tim em tràn ngập nỗi nhớ và một nỗi xúc động ùa đến. Thấp thoáng bên sườn đồi, giữa buổi bình minh, bên thềm cỏ ướt có đôi nhân tình đang hôn nhau. Em đã ngắm họ một lúc lâu, rất khẽ, rất dịu dàng rồi trên con đường cô độc kéo dài hơn 2km ấy, em đứng dậy đi tiếp…
Miền Tây đang mùa mưa, gần hai tuần trời không rót nắng, nước lấp xấp ngập con đường, bông lau vẫn trắng nhưng rũ xuống trầm buồn. Nhưng sáng nay, Thu vẫn đến thầm lặng, trời bỗng dưng trong hơn, cuối ngọn của cơn gió sớm đã nghe lành lạnh và hoa lau mới hôm trước muộn phiền sẫm nước hôm nay đã trắng dọc lối đi…
Em thấy đời reo vui, anh ạ…
Em sẽ chẳng nhớ đến đôi tình nhân nằm trên cỏ hôn nhau giữa bạt ngàn luống chè nối dài của mùa Thu năm trước nếu ly café buổi sáng trong quán café gần bưu điện ca sĩ Thái Hiền không du dương giai điệu “Cỏ hồng”… Đó là một bài hát nổi tiếng của cố nhạc sĩ Phạm Duy viết năm 1970. Điều đặc biệt của bài hát này là ca từ đẫm màu sắc dục tính – một điều cấm kị lúc bấy giờ - nhưng “Cỏ hồng” vẫn cứ là một bản tình ca thanh xuân say đắm cùng giai điệu và ca từ rất đẹp, rất thơ, rất thanh, mượt.
Người ta gọi Phạm Duy là “Hoàng đế nhục tình ca”, ông là một trong những nhạc sĩ đi đầu trong thể tài này. Những bài hát nhục tình nổi tiếng của Pháp và Mỹ như “Tình tự ca”, “Đêm hôm đó”. “Emmanulle”, “Người tình bên gối…” cũng do chính Phạm Duy viết lời Việt. Phạm Duy từng nói: “Trong cuộc đời, nếu không có nhục tính, nếu không có đàn ông hay đàn bà yêu nhau thì làm gì có cuộc đời?”. Nhưng ông cũng khẳng định: “Tôi viết nhạc về đề tài tình yêu, cốt lõi của nó là nhục tính. Tôi là một nghệ sĩ, tôi nói về cử chỉ ái tình nhưng đã đưa nó lên thành nghệ thuật”. Chính vì thế dù khá nhiều bài hát của Phạm Duy mang sắc màu "dục tính"thì góc nhìn hay ca từ đều rất nên thơ, ngọt ngào chứ không hề gây phản cảm cho người nghe như kiểu của Ngọc Đại hay Lê Minh Sơn sau này. Bài “Cỏ hồng” có nguồn gốc hết sức thú vị, ông viết trong một lần trông thấy một đôi tình nhân ân ái với nhau trên đồi hồng Đà Lạt…
“…Rước em lên đồi cỏ hoang ngập lối
Rước em lên đồi hẹn với bình minh
Đôi chân xinh xinh như tình thôi khép nép
Hãy vứt chiếc dép bước đi ôm cỏ mềm
Đồi êm êm, cỏ im im ngủ yên yên, mộng ước rất hiền...
Giọt sương đêm còn trinh nguyên nằm mê man chờ nằng sớm lên...
Rước em lên đồi tiên...”
Đôi tình nhân hẹn với bình minh. Bàn chân ngoan chìm trong đám cỏ xanh. Cỏ nhung mượt êm đềm, đồi mộng ước đủ rộng dài để ru êm đôi tình nhân đắm chìm vào cây cỏ. Tự nhiên như hơi thở, gắn bó như máu thịt, cỏ hoa triền đồi đã trở nên gần gụi, như tri kỉ lặng lẽ đồng điệu. Bài hát có tiết tấu rất chậm, giai điệu êm ái, diễn tả tâm trạng triền miên ngây ngất của những đôi lứa yêu nhau trong thiên nhiên thanh bình, đến mức quên hết thế giới chung quanh.
Em có một giấc mơ trên cỏ xanh. Một ngôi nhà trên thảo nguyên. Chúng mình hôn nhau giữa mênh mông trời đất, giữa hương ngan ngát phảng phất từ đồi chè, giữa bình minh đang lên. Môi em có nắng, mắt em có nắng, và tim em ấm áp như ngọn nắng mai hồng của một sớm Thu sang. Anh cười và bảo anh sẽ thực hiện giấc mơ ấy cho em… Em gói giấc mơ ấy lại để nó mãi xanh nguyên. Và rồi giữa muôn ngàn cách trở cái tồn tại giữa chúng mình là nỗi nhớ: “Nỗi nhớ về em len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng nơi anh làm việc; nó hiện rõ ràng trên từng trang giấy anh viết; nó ướp vào chăn màn trong căn phòng nơi anh nằm ngủ; và nó theo anh ra đường cùng từng bước chân anh đi dưới ánh nắng chói của thành phố ồn ào… Anh luôn thấy bình yên và ấm áp như những giờ phút có em bên anh, cái cảm giác bình yên ấy luôn bên anh để cùng anh vượt qua những bề bộn những lo toan của cuộc sống và anh muốn em cũng phải thế. Câu nói của anh ngày ấy giờ anh muốn nhắc lại: “những ngày không anh em chỉ có tiếng cười…”, em nhớ nhé, nhớ thật kĩ điều này. Em đừng làm sự bình yên trong anh bị lung lay bởi vì chỉ cần biết rằng em không bình yên, anh sẽ kiệt sức…”. Em tưởng mình không bao giờ có thể thực hiện được điều anh mong muốn rằng em phải sống thật vui vẻ, thật bình yên ngay cả không có anh. Nhưng em đã làm được rồi, rất khó khăn, tưởng rằng có thể chết đi được để rồi tình yêu lại hồi sinh em thêm một lần nữa. Để rồi tình yêu đã giúp em có thể mỉm cười nhẹ nhàng ngay cả lúc chúng ta chia xa. Trên đồi xanh, em nép vào anh thầm thì, miền hoang vu trong sáng, đồi nên thơ, mộng rất hiền… Em chân trần nhón gót trên cỏ xanh, tóc em ướt, môi em ướt, cả thân hình em ướt khi đi xuyên qua một thác nước. Nhưng chúng ta không hôn nhau như đôi tình nhân kia, cỏ không mơn man trộn lẫn chúng ta. Mình chỉ nắm tay nhau im lặng, cõi tình hé mở thanh bình, ánh mắt anh đắm say, bàn tay anh ấm nóng phủ hơi ấm nhẹ lan từ đôi tay em được cuộn tròn trong đôi bàn tay ấy…
“…Đồi nghiêng ngiêng, cỏ lóng lánh, rồi rung rinh bừng thoát giấc lành
Trời mong manh, đồi thênh thênh, cỏ chênh vênh chờ đôi nhân tình
Rước em lên đồi xanh, rước em lên đồi trinh
Cùng nhau lên núi cao thanh bình
Cỏ non phơn phớt ôm chân mình...
Mời em rũ áo nơi đô thành, cùng ta lên núi cao thênh thênh...
Em ơi đây con đồi dài, như bao nhiêu mộng đời
Nghiêng nghiêng nghe mặt trời yêu đương…”
Cỏ thức, lóng lánh, rồi rung rinh… Họ đã quyện vào nhau cùng cỏ, cùng nắng sớm. Sóng tình gợn nhẹ. Cả không gian bỗng run run, “trời mong manh, đồi thênh thênh, cỏ chênh vênh”… Đồi mơn xanh, nguyên trinh, thổn thức mộng đầu… Đôi chân trần kia không còn nghiêng nghiêng, rón rén nữa, đã để cỏ ôm chân mình, ngực thanh tân đón mặt trời. Giữa mênh mênh mang mang dường như chỉ chỉ dành cho đôi tình nhân ấy. Anh thấy không, cả cỏ cũng sáng lên, ánh sáng không hẳn từ mặt trời, mà ánh sáng từ môi, từ mắt, từ nụ hôn đê mê.
“Níu em lên đồi cỏ thơm mùi sữa
Níu em yêu ngồi trên bãi cỏ thơm
Giương đôi tay ôm thân tròn ơn mưa móc
Hãy xõa mái tóc rũ trên vai anh mòn ...”
Chàng trai đắm say nhưng không nôn nóng. Nhẹ nhàng và tinh tế. Không phải là “siết”, là “ghì”, là “nuốt trôi thân thể” mà là “níu” trìu mến, yêu thương, mê đắm… Đôi mắt từ sáng trong, đến mơ màng rồi như không còn quan tâm đến hết thẩy mọi vật xung quanh, họ ở trong nhau, họ chỉ có nhau, trong đắm chìm, mê mải… Họ không quấn vào nhau cuống cuồng theo tiếng gọi của dục vọng mà họ từ từ tan vào nhau. Tất cả đều rất dịu êm, khởi nguồn từ dâng hiến, yêu thương, trân trọng… Cho đến tận lúc này khi “Giương đôi tay ôm thân tròn ơn mưa móc” cuộc ái ân kia không nhuốm những ẩn ức tầm thường. Giai điệu vẫn dịu dàng, mơ mộng… “Em” có chút bối rối, chút lo lắng nhưng “em" có bầu trời, có cỏ xanh, có đồi nguyên trinh đưa “em“ vào cõi mộng tình êm ái. Tóc “em” xõa lên vai anh, tóc "em" rối như cỏ… Những chuyển động cuồng say trên cái nền dịu dàng kia, mọi dồn nén vỡ ra, chỉ còn đam mê. Kìa anh, ánh sáng bừng lên, hương thơm ngất ngây. Rồi họ lịm đi trên cỏ xanh. Có phải cơn sóng diệu kì đã nâng những chuyển động kia ngất ngây, từ dịu dàng, đến cuồng say và không thể dừng được cho đến khi mọi rung cảm lắng lại, lịm ngọt trong hạnh phúc…
“Rồi nghe thêm lời van xin từ trong tim hoặc dưới suối tiên...
Ngã em trên cỏ hoang...
Trời trong em, đồi choáng váng, rồi run lên cùng gió bốn miền...
Cỏ không tên, nằm thênh thang, rồi vươn lên vì ta yêu nàng...”
Cả ngọn đồi trinh choáng váng. Tiết tấu bài hát gấp, nhanh, các từ láy được sử dụng dồn dập. Mọi thứ nhòa đi, đồi không còn là đồi, cỏ không còn là cỏ... Tất cả đều ở trong “em”, cả trời rộng kia, cả gió bốn miền. Và anh không còn là anh của sự chuẩn mực, đạo mạo thường thấy và em cũng không còn là em của sự dịu dàng, khép nép vốn dĩ. Cơn sóng thứ bảy ùa đến, họ không phân biệt được nhau, cả cỏ cũng không tên, chỉ có những chuyển động vươn lên, vươn lên mãi rồi bung tỏa ngập tràn. Phạm Duy đã nâng giai điệu lên một tầng cảm xúc mới khi xúc cảm dục tính vẫn rất thanh thoát, tao nhã và trong trẽo. Người ta không chỉ nghe mà được chiêm ngưỡng bằng những hình dung có thật của chính mình bởi thời thanh xuân nóng bỏng...
Trên cỏ xanh "em" hiền lành nằm ngoan lành trong ngập tràn đắm say. “Em ngoan như tình nồng…”. Anh có nhận ra một sự biến đổi diệu kì ở đây không? Cỏ xanh, cỏ xanh đã hóa thành cỏ hồng. Cỏ của thời hồng hoang khi Adam ăn trái cấm và lần đầu tiên nhận ra Eva không giống mình. Để rồi cả Adam và Eva chấp nhận sự đày ải chỉ để một lần thật sự dâng hiến… Bản năng gốc của con người đã được thăng hoa bằng những nốt nhạc say lòng…
“Cỏ Hồng” được rất nhiều ca sĩ hát: Thái Thanh, Thái Hiền, Mỹ Linh, Thanh Lam, Đức Tuấn, Nguyên Thảo, Mai Khôi…  Em thích nhất giọng hát của Thái Hiền bởi giọng hát cô ấy Tình… Sự nồng nàn trong âm điệu diễn ra ngấm ngầm và lặng lẽ, rất tự nhiên không như kiểu phô trương của Mai Khôi, kèm theo những tiếng hổn hển khiến “Cỏ Hồng” biến thành một cái gì đó rất dung tục…
"Bài "Cỏ hồng" rực lên những choáng váng thể xác "đồi nghiêng nghiêng, cỏ lóng lánh, rồi rung rinh, bừng thoát giấc lành... trời trong em, đồi choáng váng, rồi run lên cùng gió bốn miền". Phạm Duy đã nắm bắt được toàn năng âm nhạc và thi ca để tạo nên cỏ hồng, một nhạc phẩm tác hợp dục tính, thiên nhiên, thi ca và âm nhạc ở cung bậc thượng thừa, khiến người nghe lạc mình vào những rung cảm thể xác của cỏ hồng, mất mình, tưởng mình là đối tượng của cỏ hồng. Khả năng mê hoặc ở đây đã đạt đến dứt điểm" (Thụy Khê). 
Chúng mình đã từng hẹn với bình minh, đã từng hẹn với đồi xanh, đồi thanh thanh… Và rồi anh đứng cạnh em im lặng. Rồi lướt qua thảo nguyên bối rối. Im lặng, một thứ vô ngôn ám ảnh nhưng mình hiểu hơn ai hết trước tầm mắt những đồi chè gối đầu nằm bên nhau thơ mộng kia đã mang hộ cho chúng ta một giấc mơ cỏ xanh trong trẻo. Em sẽ gởi sự thanh xuân của mình trong giấc mộng lành của anh để cỏ, để hoa ướp hương nồng say trong tâm tưởng. Hãy để cỏ hồng được run lên trong chính trái tim thổn thức riêng mình.
Thái Hiền vẫn dìu dặt, đắm say theo cung đàn. Còn em, em chìm đắm trong đôi mắt màu nâu của anh sáng rực lên như buổi bình minh hôm nào em bắt gặp, rồi em bị cuốn theo, mải miết với những rung cảm mãnh liệt chưa bao giờ thôi say đắm.
Lúc này vào lúc chạm khuya, anh có nhớ em không hay cũng như những hẹn hò vội vã, những ghé lại vội vã?
Em vẫn hẹn, hẹn với bình minh, với cỏ xanh, với nắng sớm lên, với đồi trinh...
P/s: Mình đã xóa đi và viết lại dễ đến ba lần. Vì sợ nếu không khéo thì trở thành dung tục. Bây giờ là 11h8p có lẽ chẳng ai còn thức. Chỉ còn mình với "Cỏ hồng", giọng ca Thái Hiền da diết quá cứ cuộn xô mãi khiến mình nhớ đến nghẹn lại ánh mắt anh lúc trên đồi xanh. Mà kì lạ, chúng mình chỉ im lặng nhìn nhau. Chỉ thế thôi...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét