Searching...
Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Từ hôm nay ta sẽ sống khác

Sao tất cả mọi thứ lại cùng ùa đến ngay lúc ta không còn chút sức lực nào thế này. Tưởng rằng người ta sẽ hiểu, sẽ cảm thông và là nơi ta có thể nói mọi điều nhưng không, khi con người ta ngập tràn trong nỗi đau của riêng mình thì không còn đủ lòng bao dung để san sẻ điều chi với kẻ khác.
Ta cũng thế, nên ta nào có quyền bắt người ta phải hiểu, phải nghĩ cho mình mà tự kìm nén lại nỗi đau của người ta vào trong. Phải chấp nhận thôi ta à, sẽ không ai có thể hy sinh vô điều kiện vì một người, người ta cũng là người bình thường thôi và ta không nên trông chờ quá nhiều vào điều đó.
Quay lại là ta thôi, một mình, tự bảo vệ lấy chính ta, vì chỉ duy nhất ta mới không làm tổn thương chính mình
Quay lại là ta thôi, một mình, tự bảo vệ lấy chính ta, vì chỉ duy nhất ta mới không làm tổn thương chính mình. Đừng trách ai cả, vì ta là người đã gây ra thương tổn cho người khác quá nhiều, thì làm sao có thể bắt buộc người khác đừng làm ta đau. Đó là luật ở đời mà, nên hãy cứ bình thường đi, rồi tất cả sẽ qua thôi ta à. Không được phép chì chiết chính mình hay nói những lời cay đắng làm cho ai đó phải rơi nước mắt nữa.
Cứ để người ta làm hết những gì người ta muốn, nếu tổn thương của ta có thể xoa dịu nỗi đau cho người khác thì sao lại không thể chứ. Với ta dù có đau thêm chút nữa, tổn thương thêm vài lần thì cũng chẳng khác trước là bao. Vậy sao không để cho người ta trút hết mọi nỗi niềm đi, miễn sao người ta thấy thoải mái và nhẹ lòng hơn thì sẽ tốt.
Ừ thì có lẽ chẳng ai đủ kiên nhẫn để hiểu một người luôn giấu mọi thứ vào tận đáy lòng như ta đâu, chẳng ai có thể yêu thương hay chở che cho ta mà không cần bất cứ sự đáp trả nào, ta cần biết rõ ràng sự thật đó để đừng cho mình mộng mơ, thêu dệt thêm những điều mà chẳng bao giờ chúng xảy ra.
Tập quen với sự cô độc như ta đã từng, quên đi tất cả những ai đã một lần nâng đỡ hay nắm lấy bàn tay ta để rồi buông bỏ ta
Tập quen với sự cô độc như ta đã từng, quên đi tất cả những ai đã một lần nâng đỡ hay nắm lấy bàn tay ta để rồi buông bỏ ta. Ta chẳng cần những con người ấy, chẳng cần những kẻ chỉ làm cho nỗi đau của ta thêm lớn dần, và không bao giờ ta muốn tìm kiếm hay nương nhờ bờ vai của một ai khác ngoài chính ta nữa.
Tạm biệt nỗi thất vọng của ngày hôm qua, kể từ hôm nay ta sẽ sống khác.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét