Anh có biết: “Qua 12 giờ đêm nếu Lọ lem không về thì chuyện gì sẽ xảy ra không?”
- Váy áo sẽ rách rưới, xe ngựa biến thành bí ngô và những con ngựa sẽ
biến thành lũ chuột xấu xí. Con người ta bao giờ cũng đẹp hơn trong mắt
người khác nếu đến và đi đúng thời điểm khi cần.
Vì “Sài Gòn giấu anh kĩ quá, để đến khi em tìm ra, anh đã thuộc về
người ta lâu rồi…” nên em không thể trở thành người đẹp nhất trong mắt
anh vì vậy thứ hạnh phúc em có chỉ ở là ở... lưng chừng. Đến vui cũng
không quá trớn và buồn cũng phải gói ghém đi, bởi chỉ một chút xao động
dù là rất khẽ, hạnh phúc la đà kia sẽ rơi hẫng không phanh. Thế nên anh
chẳng thể trả lời câu hỏi “Em là gì giữa bộn bề đời anh?”, bởi anh đã có
một người gắn bó đủ nhiều để đừng yếu lòng trước những ngã rẽ lạc đường
của thương yêu. Còn em, cũng chỉ có thể thở dài cho cuộc gặp gỡ mà mình
đã chậm chân và khẽ đặt lên môi nụ cười chấp nhận mỗi khi gần anh – như
hai người tri kỷ.
Giữa lưng chừng nỗi nhớ
không phải là tình yêu
Giữa lưng chừng niềm thương
không có màu hạnh phúc
Con tim em đi lạc
nhầm giữa nhớ và thương
Trong đoạn đời vô thường
sao không thương không nhớ?
Vì là người đến muộn nên em xin dành riêng cho mình quyền được cất bước
ra đi. Khái niệm “đến trước - đến sau” đã phân định rõ ai cần được chở
che và đâu là chốn quay về. Hẳn người đó không phải là em. Đã đến không
đúng lúc thì cũng nên cất bước ra đi khi cần cũng như là được một lần
đẹp trong mắt anh và giữ cho mình lòng tự tôn, kiêu hãnh của một người
con gái.
Em buông lơi cánh tay
Để cho anh rảnh bước
Em nhìn sang hướng khác
Để anh khỏi xót xa
Em thả trôi tình ta
Để anh vui bên người.
Em không hề oán trách
Anh bỏ mặc mình em
Chỉ là ở kiếp trước
Anh không mắc nợ em
Nên đoạn đường kiếp này
Một mình em lẻ bước
0 nhận xét:
Đăng nhận xét