Searching...
Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Ngỡ như là

Em bước ra đi giữa cơn mưa chiều vội vã. Để mặt anh đứng một mình trơ trọi đưa mắt nhìn theo. Để anh cứ gào rát cổ gọi tên em át cả tiếng mưa rơi. Vậy mà em vẫn cứ đi, vẫn lặng thinh chìm dần trong màn mưa. Vì em sợ đối diện với hiện thực, với anh, với các con và với cả cơn bão lòng của chính mình.
Em gặp anh khi đã trải qua nhiều cuộc tình chóng vánh. Với một trái tim nhiều vết xước, em không cho phép được mở lòng mình ra với bất kì ai vì sợ gây thêm tổn thương cho nhiều người. Biết anh đã lâu, nhưng em vẫn cứ e ngại, chẳng dám mở lời trước. Anh là một người đàn ông lịch lãm, ga lăng và giàu có đi đến đâu cũng có khối cô theo cầu cạnh. Bao nhiêu cô xin được chết dưới chân anh để nguyện được hưởng trọn vẹn giấc mơ lấy chồng giàu sang. Một chàng hoàng tử bước ra trong truyện cổ tích thời hiện đại theo đúng nghĩa của nó. Vậy đấy, nhưng anh vẫn chẳng ưng ai, cứ chờ đợi, mãi tìm kiếm một cô nàng lọ lem chân thật, chịu thương chịu khó. Còn em, người ta đến với em thì nhiều nhưng khi biết em chỉ là phận gái nghèo, thì tất cả đều lần lượt bỏ em mà đi.
Rồi qua vài người quen, anh đến với em. Không lâu sau, họ hàng hai bên đều vun đắp cho chuyện tình cảm của chúng mình. Lấy anh, em sẽ không phải chịu nhiều thiệt thòi, thiếu thốn như bây giờ. Vậy nên em gật đầu, cùng anh lên xe hoa về nhà chồng. Trải qua bao nhiêu năm chung sống, chúng mình đã vượt qua bao thử thách, con mình giờ cũng đã yên bề gia thất. Phần đời còn lại, mình chỉ việc an phận với tuổi già. Dù gì thì trong mắt mọi người, em vẫn là một người phụ nữ hạnh phúc nhất. Thoát được cái nghèo đeo bám tuổi thơ rồi có được một mái ấm sung túc và đủ đầy. Bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm khối người ghen tị, chỉ dám mơ được như chúng mình một phần nhỏ. Và khi về già, em sẽ chỉ cùng anh chơi với đám con cháu. Sẽ không còn bất cứ việc gì phải lo toan, phải bận tâm vì sóng giá cũng đã ngả mũ chào thua vợ chồng mình. Nhưng cuộc sống vốn dĩ là những điều bất ngờ và mới lạ…
 
Ảnh minh họa
Những tưởng bình yên sẽ đi qua hết con dốc của cuộc đời. Nhưng nào ngờ, hôm nọ, có một cậu sinh viên vào xin làm trong công ty em. Cậu cũng giống anh hai mươi năm về trước, cũng bảnh bao, đẹp trai và có học thức cũng như chuyên môn cao. Thấy được, em nhận cậu ta vào thử việc trước mấy tháng. Hằng ngày, làm việc chung, em thấy cậu ấy tháo vát, nhanh nhẹn, lại giỏi giao tiếp với khách nước ngoài, nên em đã cất nhắc làm trợ lý riêng cho mình. Rồi thì một thứ cảm xúc vô hình nào đó đang len lỏi giữa chúng em khiến hai đứa ngày càng quấn quýt với nhau chỉ gọi nhau bằng tên thân mật. Và những chuyến công tác cứ ngày một dày đặc, mà hơn hai phần ba số chuyến là chúng em cặp kè, tay trong tay dạo biển hay cùng nhau lượn lờ ngắm phố cổ. Đáng lẽ, những nơi đó, những kỉ niệm đó là của anh với em, của hồi xưa, chứ không phải là của em với cậu ấy, của bây giờ. Vậy mà, em đã thay vào trong tim hình bóng của cậu ta, còn bóng dáng anh thì đã nhạt nhòa, lưu mờ trong tâm trí.
Dần dà, em bắt đầu thay đổi, bận bịu nhiều hơn, ăn diện hơn, thường xuyên cáu gắt với con cháu, rồi còn hay giận hờn vô lí, vô cớ với anh. Riêng anh vẫn dành tình yêu, tình thương bao năm qua cho em và các con, không chút suy giảm. Có lẽ là lửa tình lâu năm kia vẫn cháy, vẫn không hề nguội lạnh, chỉ không còn rực lên như cái hồi mới yêu ban đầu. Mà thay vào đó là tình cảm vợ chồng cứ nhàn nhạt, đều đều, muốn hâm nóng thì em lại ngại chuyện tuổi tác. Cho đến khi, anh có việc phải vào công ty em. Vừa lúc ấy thì em có cái hẹn đi gấp. Rồi cậu ấy đụng mặt anh ở sảnh. Cùng lúc đó, em cũng đã trở lại. Bỗng nhiên, hai người tay bắt mặt mừng, chuyện trò liến thoắng, rồi bá vai, bá cổ rủ nhau ra ngoài uống cà phê. Lấy làm lạ, em liền theo sau. Nghe phong phanh cuộc chuyện trò giữa hai người, em chết lặng khi biết được sự thật cậu ta là em trai của anh, đứa em thất lạc từ hồi nhỏ.
Tình lặng tưởng đâu tình không ai hay. Cũng may là anh chưa biết hết về mối quan hệ lập lờ giữa chúng em. Vậy nên em vội vàng về nhà, thu xếp đồ đạc, rồi đi đến một nơi thật xa xôi, không thể thấy được anh và cậu ấy nữa. Thứ lỗi cho em là một người đàn bà tội lỗi, không biết an hưởng tuổi già bên người chồng bao năm, không chịu cảnh gia đình sum vầy, êm ấm. Mà lại còn kiếm tìm một tình hờ để được hồi xuân. Vì em cứ ngỡ đó mới là… hạnh phúc.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét