Ở đâu đó, người ta đang nói về mùa Thu bằng những ngôn từ đẹp đẽ và dịu
dàng nhất, mà ở nơi em mùa Thu hình như biền biệt. Ngoài những cơn mưa,
thì chẳng còn gì của mùa Thu còn sót lại.
Thi thoảng, giữa cơn mông lung của riêng mình, em thiết tha muốn được
nhìn thấy anh thêm lần nữa rồi thôi, không còn điều gì khác nữa. Mọi thứ
hình như chỉ dừng lại ở đó, buồn bã như một sáng mùa Thu đẹp trời, tỉnh
dậy, bắt đầu nhìn thấy ngoài ô cửa sổ những chiếc lá rơi rụng giữa mùa
Thu vàng vọt của tháng năm tuần tự tháng năm. Chẳng biết mùa Thu nơi anh
có có đẹp đẽ hơn không? Chẳng biết trong khi thả bước giữa trời Thu,
nhìn thấy những chiếc lá lìa cành, những hàng cây trụi lá, lòng anh có
da diết như em mỗi độ ký ức về xốn xang...
Rồi có lúc em thật sự không còn nhận biết cơn cớ nào để mọi chuyện đi
đến độ này. Giá như mình có thể lãng quên mọi điều, để chúng sẽ vĩnh
hằng chìm sâu vào vùng tăm tối. Vậy mà thi thoảng vẫn như những con sóng
bạc đầu vỗ về bờ cát.
Bây giờ em không quá vui, không quá buồn, ngoài sự tĩnh lặng ra em
chẳng còn lại gì. Ngày xưa anh vẫn thường bảo, bởi vì bàn tay em nhỏ bé
nên em sẽ không thể giữ được gì bên mình dài lâu. Liệu đó có phải là
định mệnh mà tạo hóa khắc lên mỗi phận người, để rồi lần lượt lần lượt
họ biền biệt rời đi, em vẫn là lữ khách miệt mài với hành trình của
mình, băng băng trôi qua họ... Chỉ vậy thôi, mọi thứ đều từ bản thân
mình mà ra, bởi vì lòng mình từ bỏ... vậy nên có cần thiết phải buồn bã
hay không?
Bây giờ, em đang ngồi đây, giống như đang chờ đợi anh, chờ đợi điều gì
đó vô cùng thiêng liêng nhưng hoàn toàn không phải vậy, em chẳng chờ đợi
gì ngoài việc nhìn thấy mỗi ngày dòng tóc mình dài ra, đôi bàn tay mình
ngày càng bé nhỏ khi chạm chúng vào bầu trời...
Bây giờ em hay huyên thuyên với mọi người về những bài thơ, hoặc một
vài câu hát âm vang trong đầu như một sự vuốt ve đứa trẻ mà mình vô cùng
yêu mến. Những chiếc lá bắt đầu rụng, mùa Thu bắt đầu xốn xang quá đỗi,
em bắt đầu mông lung vô hạn định, như những cánh bướm ma chập chờn...
Bây giờ em có thể nói chuyện với anh một cách nhẹ nhàng, bắt đầu nhìn
thấy những bé dại của mình. Thời gian không cho phép bất kỳ ai quay trở
lại. Em chỉ thấy mệt, thật sự mệt...
...chỉ là những dòng mông lung, và chúng sẽ kết thúc bằng dấu chấm hết.
Đừng chạm vào những điều vốn dĩ đã bằn bặt lối về. Hãy để những giấc mơ
có có cơ hội trởi về, để hội ngộ, để chia xa...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét