Đầu tháng 8, khi đang ngồi giữa một cái deadline phải hoàn tất trong
chiều nay, trời đổ mưa ầm ầm. Như một thói quen, nó thúc ép người ta
phải viết về nó. Đôi lúc, tôi ghét điều này.
Cứ như, mọi ý nghĩ lại đổ dồn vào mưa. Mọi kỷ niệm dù nhỏ nhắt, nhăng
nhít cũng dồn ứ lại. Dĩ nhiên cơn mưa lớn giữa những ngày mưa dầm mưa
dề, mưa đi mưa lại này đã khiến người ta đôi khi phát chán. Thật tình,
đôi lúc thấy nó dơ bẩn và khó chịu khủng khiếp. Tôi cũng đâu phải người
yêu mưa đến điên loạn vì nó.
Chiều nay, bỗng chốc tôi nhớ chiều mưa trên đồi café Bảo Lộc quá.
Lần thứ 3 tôi trở lại Bảo Lộc vào những ngày bắt đầu mưa. Hai lần
trước, hoặc là mùa khô khi những bông dã quỳ bắt đầu rực rỡ hai bên
đường, hoặc là tôi quá vội vã. Với lần “quá tam ba bận” này, tôi những
tưởng mùa mưa năm nay ắt hẳn sẽ có nhiều mùi vị lắm.
Tôi thích nói đến mùi của mưa.
Đó là khi tôi thức giấc sau giấc ngủ dài, ở giữa đồi café. Bạn biết
không, những cơn mưa đầu hạ luôn có mùi nồng nồng của đất, hoang hoải
của gió và chút sót lại của nắng. Khi tràn mình ở giữa đồi café còn ngửi
thấy mùi thơm của lá café nhè nhẹ, không phải thơm nức mũi mà cứ len
lỏi, len từng sợi từng sợi vào phổi, giống như một đường chỉ chạy xuyên
qua các mạch máu, lên tới mũi, lên tới não. Và đê mê.
Không phải ngẫu nhiên người ta hay nhớ về xứ cao nguyên với mùi café.
Đó chưa hẳn là ly café người ta dịu dàng pha cho nhau vào sáng sớm, cũng
không hẳn là mùi café quay quần vào những buổi tối âm ẩm êm dịu. Đó đôi
khi chỉ là giữa những mùi mưa gió, người ta bỗng thấy một lá café bật
tung khỏi cây, bay lên một tí xíu, rồi hạ xuống, nhẹ nhàng. Và chỉ vậy
thôi.
Nói thật tình, tôi cũng chưa từng uống café ở Bảo Lộc.
Chỉ là bất chợt, khi mùi mưa ở cái đất đầy màu mè, đầy thứ mùi nhào
trộn vào nhau, tống vào mũi người ta bắt phải hít, phải ngửi thì tôi
nhớ, tôi ngồi một mình, trên bậc hè, nhìn mưa đổ từ đồi café này sang
đồi café khác, và hít, thật sâu.
Bảo Lộc ngày trời xanh mây trắng thì sẽ như vầy. Hèn chi mà tui nhớ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét