Lâu lắm rồi em mới dành tặng cho mình những giây phút thong thả dạo
bước trên con đường với chiếc lá Thu đang bay nhè nhẹ. Em nghĩ, lúc này
khoảng lặng rất cần thiết với em. Đã đến lúc, bộ óc phải được nghỉ ngơi
để suy nghĩ, cân nhắc mọi chuyện được sáng suốt hơn. Đã đến lúc, tâm hồn
cần thoải mái, phiêu một chút để có thể bay bổng với cuộc đời. Cần
thiết lắm chứ, nếu không có những phút giây như vậy thì cuộc sống này sẽ
mệt mỏi, buồn chán và tẻ nhạt biết bao…
Mùa Thu lúc nào cũng đẹp và dịu dàng trong mắt em, Thu hợp với lòng em…
Và thật có duyên khi tình yêu của em cũng ươm màu nảy lộc bắt đầu từ
mùa Thu. Mùa cây thay lá, những chiếc lá khiêm nhường nghiêng mình rời
khỏi cành. Em không thấy sự buồn đau nào trên khuôn mặt của lá, hình như
chỉ có chút vương luyến cuối cùng. Lá chấp nhận tuân theo quy luật của
thời gian, lìa xa cành để một ngày kia những lộc non xanh biếc sẽ trỗi
dậy thay thế, dâng hiến hết mình cho cuộc đời.
Cũng vì cách cảm nhận như thế, mùa thu mang đến cho em cảm xúc nồng nàn ấm áp, chứ không phải một nỗi buồn vu vơ theo gió…
Hình ảnh: Internet
Con đường nhỏ ồn ào mà hàng ngày em vẫn vội vã lướt xe qua, hôm nay sao
dễ thương đến lạ theo từng bước chân nhẹ nhàng của em. Thường ngày, em
đã không kịp cảm nhận mặt nước hồ Tam Bạc rất phẳng lặng và yên bình, em
không kịp thấy những bông hoa trắng tinh khiết đang nép mình bên đường
đã mang lại hương thơm ngào ngạt trong lòng phố. Càng ngắm nhìn Thu ở
khoảng trời này càng thấy đắm say, em giống như một chàng trai đang soi
mình vào đáy mắt của một cô gái, rồi trái tim chàng cũng chìm vào đôi
mắt ấy, mê mẩn không muốn rời ra. Hàng liễu bên hồ vào Thu xanh mướt,
cái màu xanh yểu điệu mà ngọc ngà duyên dáng. Hồ Thu đẹp quá, bảo sao
các thi sĩ lại giàu cảm xúc đến vậy khi mùa Thu gõ cửa…
Thật là những cảm xúc êm ái tuyệt vời, tự dưng em muốn con đường này là
vô tận để bước chân em có thể cảm nhận từ từ hơi thở của mùa Thu trong
thành phố. Em sẽ ru mình rơi mãi trong những phút bình yên như thế, sẽ
đau đầu lắm khi phải trở về đối diện với những rắc rối, đua tranh, va
chạm,… trong công việc và cuộc sống hàng ngày. Mặc dù em biết có như thế
mới tạo nên một cuộc đời rất thực, và cũng không phải em yếu đuối muốn
trốn chạy gì đâu. Chỉ là hôm nay, em thấy thực sự cần một khoảng lặng
cho mình. Và thật may cho em, đúng lúc em lạc bước trên con đường thì
mùa Thu vừa ngang qua phố. Em và mùa Thu chắc là có duyên từ lâu lắm
rồi...
Thôi đi những đắn đo, xin hãy để cho em ngày hôm nay, chỉ ngày hôm nay
được bồng bềnh cùng gió, vẩn vơ cùng mây. Hãy để cho tâm hồn em được nhẹ
nhõm phơi mình cùng mùa Thu tri kỉ. Dẫu biết rằng, ngày mai với em sẽ
là con đường dài với những ồn ào của cuộc sống…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét