Chương 9: Câu chuyện tình yêu
– Được rồi. Chúng ta bắt đầu tuyển chọn nhân vật chính và bắt đầu tập luyện đi là vừa – Chị Thanh đứng dậy tuyên bố với tất cả mọi người có trong đoàn.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau né tránh bởi vì , họ chỉ có một tuần lể để diễn tập. Mà chả biết ái kịch bản này nó thế nào cả. Lỡ chẳng may, bản thân dính vào một vai nào đó, thì cả tuần lễ sẽ phải vùi mìnhvào luyện tập. Còn đâu là tự do nữa.
– Vậy bây giờ ai xung phong nào. Xung Phong thì bước lên phía trước – Chị Thanh cầm kịch bản gõ gõ trên mặt bàn.
Chẳng ai chịu bước lên phía trước hết.
Chị Thanh tức giận đập bàn mắng:
– Tại sao không có ai đứng lên hết vậy hả. Nếu vậy thì chị sẽ gọi đích danh tên vậy.
Mặt mũi ai cũng xanh xao hết, mong sao đừng rơi trúng mình.
– Hiểu Huy, em đóng vai chú lùn thứ 7.
– Sao lại là em ! – Hiểu huy thở dài lên tiếng.
– Không là em chứ là ai? Vai chú lùn út mà, rất thích hợp với người như em. Đừng lo, vai công chúa sẽ giao cho bạn gái…..- Chị Thanh liếc nhìn nhỏ một cái rồi tằng hắng nói – Giao cho Đổng Ngọc vai công chúa bạch tuyết.
Diệp Hân cũng liếc nhìn Hiểu Huy, tâm trạng bỗng nhiên thấy buồn. Nhỏ tham gia hoạt động đoàn vốn là vì Hiểu Huy . Bây giờ gặp nhau thường xuyên thế này, còn có Đổng Ngọc nữa. Đúng là có chút ngượng ngùng.
– Công chúa Bạch tuyết…..
– Bạch tuyết và 7 chú lùn…..
Tất cả mọi người kêu lên đồng loạt.
– Đúng vậy, vở kịch mà chúng ta phải diễn chính là Bạch tuyết và 7 chú lùn.
– Vậy thì cần gì kịch bản mà phải đi viết chứ? – Có người thắc mắc lên tiếng.
– Vấn đề là, kịch bản này đã được cải biên lại rồi – Chị Thanh lên tiếng – Trong cái cũ có cái mới, trong cái nhàm có sự thú vị bất ngờ.
Cả đám tròn mắt nhìn Diệp Hân, nhỏ bèn vênh mặt kiêu ngạo. Liếc ngang qua mặt nhỏ Ngọc đang nhìn nhỏ ganh ghét, Diệp Hân được nước lên mặt cười nhạt.
– Vậy cũng hay. Người như em đóng vai công chúa mới thích hợp. Còn người khác, chỉ nên dùng cái đầu điên điên viết kịch bản.
– Vậy là em nhận lời rồi đúng không? – Chị Thanh hỏi ngược lại Đổng Ngọc.
– Em nhận lời, nhưng mà phải để Hiểu Huy đóng vai hoàng tử em mới chịu – Đổng Ngọc ỏng ẹo nói.
– Chị thấy Hiểu Huy đóng vai chú lùn thứ 7 thích hợp hơn – Chị Thanh lắc đầu nói – Em thấy thế nào Hả Huy.
– Em thì sao cũng được – Hiểu Huy tỏ ra bàn quang.
– Không được. Bạn ấy phải đóng vai hoàng tử cơ – Đổng Ngọc cương quyết nói.
Thấy nhỏ Ngọc cương quyết nói, chị Thanh cũng đánh chấp nhận, chị thở dài nói.
– Được rồi, là do hai đứa muốn như vậy đó nha.
Diệp Han và nhỏ Hằng nháy mắt nhau cười chế giễu.
– Được rồi, vai bà phù thủy, mẹ kế của Bạch Tuyết, ai nhận thì bước lên phía trước.
Mặc dù rất thích vai bà mẹ kế, nhưng Diệp Hân lại không muốn thời gian quý báu của mình vào tập luyện. Để tránh tình trạng bị nắm đầu khi tất cả mọi người đều đứng yên. Nhỏ bước lùi một bước.
– Diệp Hân, vậy là vai bà mẹ kế giao cho em vậy .
– Hả, sao kì vậy chị – Rõ rang là nhỏ đã bước lùi một bước mà. Nhỏ phải ở sau mọi người chứ, sao lại giao cho nhỏ.
– Chẳng phải em đã xung phong nên bước lên sao.
Diệp Hân bèn nhìn lại xung quanh mình, nhỏ thấy thật là choáng khi mà tất cả mọi người đều ở sau lưng nhỏ hết trơn. Cả nhỏ Hằng cũng ở dưới.
– Sao kì vậy? – Nhỏ nhìn nhỏ Hằng hỏi.
– Bà bước lùi một bước, nhưng người ta bước lùi hai bước lận.
Hóa ra thế, nhỏ tính tới tính lui nhưng vẫn không tính ra ý trời.
– Thôi vậy thì em nhận va này – Nhỏ làm ra vẻ bất đắc dĩ nói.
– Haha, đúng là vai hợp với người ghê ta – Đổng Ngọc phá ra cười trêu chọc.
– Phải đó, vai hợp với người vô cùng nha – Diệp Hân cười thầm đáp :”Để rồi xem, ai hơn ai thì biết. Trứng mà đòi khôn hơn vịt . Người viết kịch bản là tui mà, haha”
– Vậy thì vai các chú lùn thì sao? Em nào nhận – Chị Thanh bèn lên tiếng hỏi.
Ngay lúc đó, Lập Khiêm bước vào nhìn Diệp Hân hỏi:
– Này! Xong chưa, mau về thôi.
Chị Thanh vừa thấy Lập Khiêm thì mừng rỡ lên tiếng hỏi:
– Nghe nói em đồng ý hát trong buổi văn nghệ của trường đúng không? Em định hát bài gì?
Diệp Hân nghe nói thì toát cả mồ hôi ra. Vốn dĩ nhỏ định hôm nay nhân cơ hội tên này vui vẻ vào ngày sinh nhật mà năn nỉ hắn ta. Chỉ tại nhỏ không muốn ông anh họ của Đổng Ngọc được nước thì hống hách nên mới hứa bừa như thế. Ai dè, vẫn chưa kịp nói đã bể mánh thế này. Tiêu rồi, tiêu thật rồi….
Nhỏ lật đật chạy về phía Lập Khiêm ngăn hắn ta lên tiếng:
– Đúng vậy, bạn ấy nhận lời rồi.
Lập Khiêm ngớ người vài giây thì cũng hiểu ra chuyện gì bèn gật đầu. Sau nó ngắt tay nhỏ một cái hỏi nhỏ:
– Bà đã hứa cái gì hả?
– Nhận lời đi, về nhà tui kể ông gnhe.
– Về nhà bà biết tay tui.
– Ừ, về nhà đi tui làm thân trâu ngựa cho ông – Nhỏ ghiến răng nói.
– Nhớ đó – Lập Khiêm cảnh cáo nhỏ xong rồi thì nhìn chị Thanh nói – Hát thể loại nào cũng được hả chị.
– Ừ, đây chỉ là buổi văn nghệ thôi. Chứ chẳng phải thi gì hết, không cần phải hát mấy bài truyền thống hay dành cho tuổi học trò gì hết.
– Vậy em sẽ hát bài :” Câu chuyện tình yêu”
– Sẵn có ban nhạc ở đây. Em có thể hát thử cho mọi người nghe hay không, để ban nhạc giúp em phối hợp cho tốt.
– Dạ được.
Lập Khiêm bèn đi vào và bắt đầu hát.
Anh đến bên em thật dịu dàng
Môi hôn kia sao nhẹ nhàng
Ru tim em lạc trong những giấc mơ…
Cơn mưa kia sao một nhiều dần
Tình cờ đưa em yêu lại gần
Trong anh ngập tràn và nhiều lúc…
Cảm xúc như dâng trào
Từng phút ta tan vào
Định mệnh nào đã mang em
Cho anh cho hai ta đến bên nhau…
Nào có đâu xa vời
Dang rộng vào tay này anh nắm lấy
Yêu thương trong em sẽ luôn nhắc tên anh…
Ngọt ngào từng khoảng khắc
Em đã thấy trong đôi mắt đó
Khi anh nhìn em mọi vật xung quanh sao đứng yên lại…
Và khi hai ta gần nhau không ai chia lìa được đâu
Rồi anh tin em sẽ hạnh phúc nhất thế gian…
Bài hát được Lập Khiêm cover lại với giai điệu trầm buồn cộng với chất giọng trong ấm của cậu ấy. Phải nói là không có điểm nào chê được. Lâu rồi Diệp hân không nghe Lập Khiêm hét sống như vậy. Nhỏ ngay người lắng nghe, những cảm xúc rung động khi lần đầu nghe cậu ấy háy ùa về.
Lập Khiêm hát xong, mọi người bèn vỗ tay ầm ĩ.
Nhỏ Hằng bèn lại gần anh của Đổng Ngọc nói:
– Thật ra mình rất thích nghe bạn hát. Sự thích đó đã phát triển thành tình yêu rồi. Mình là người rất thủy chung trong tình yêu . Có câu nói thế này :” KHông gì làm tình yêu xa cách , chỉ có hôi nách làm xa cách tình yêu” . Cho nên xin lỗi, mình đã hết yêu bạn rồi. Về nhà tắm lại đi nha.
Nhỏ Hằng cười chế giễu khiến anh họ của Động Ngọc giận tái mặt nhưng vẫn không dám nói gì.
– Được rồi, quyết định chú lùn thứ 7 sẽ giao cho Lập Khiêm đóng đi chị – Diệp Hân bèn đền nghị.
– Quá tốt rồi, quyết định vậy đi
– Khiêm à! Cho tui mượn tay ông coi xem – Vừa về đến nhà, Diệp Hân đã bổ nhào nắm lấy tay của Lập Khiêm tỉ mỉ xem xét.
– Bà xem cái gì – Lập Khiêm có chút bối rối khi bị Diệp Hân nắm lấy tay mình.
- Thì xem chỉ tay của ông môt chút chứ xem cái gì – Diệp Hân dán mắt vào bàn tay của Lập Khiêm nói – Woa….phải nói đây là bàn tay của thiên tài nha. Nhìn xem, nhìn xem….đường học vấn dài như vậy, cao như vậy, chứng tỏ chủ nhân của bàn tay này phải nói là tuyệt đỉnh thông minh. Đường sinh tử dài và liền mộ mạch, chứng tỏ chủ nhân của bàn tay này là ngưới sống rất thọ, mà chỉ có người tốt và siêng năng tập thể dục mới sống thọ như thế nha. Đường công danh rộng mở. Mà bàn tay này lại mềm mại , từng ngón tay suông đuột nõn nà, chỉ có ở những những cao sang mà thôi. Đến con gái còn phải ganh tỵ.
Được nhỏ khen ngợi nhung Lập Khiêm không cảm thấy tự hào gì, nhưng nhỏ cứ nắm tay cậu xăm xê còn rờ rẩm khiến Lập Khiêm đỏ cả mặt. Dù gì con trai con gái vẫn có sự khác biệt mà . Nhưng vốn dĩ biết tỏng nhỏ ngốc này chẳng có chuyện gì mà tự nhiên giở chứng như vậy, chắc chắc là định giở trò.
Lúc cậu nói với nhỏ về nhà sẽ biết tay cậu, chắc chắn nhỏ ngốc này đang cố tình biến tấu lời cậu nói thành như vậy để hòng trốn tội mà thôi. Cậu hiểu rành nhỏ quá mà.
Cậu giựt tay mình lại, nghiêm sắc mặt nhìn Diệp Hân nói:
– Được rồi. Tự thú hay là tra khảo đây.
– Tự thú….
Diệp Hân mếu máo, gãi đầu gãi tay kể lại sự việc, vì ghét anh họ của nhỏ Ngọc mà lôi cậu vào.
– Với lại mình nghĩ, dù gì chúng ta cũng phải quay một buổi sinh hoạt ở trường và dây là thời cơ thích hợp nhất đó thôi.
– Ừ, cũng đúng….- Lập Khiêm gật đầu.
– Thấy chưa, mình biết mà – Diệp Hân đắc ý reo lên, tâm trạng vui sướng như bay lê chin tầng mây .
– .
“ Bịch” – tâm trang của nhỏ từ trê cao bị rơi tự do xuống đất.
– Đừng nhưng nhị gì nữa, cứ quyết định như vậy di nha – Nhỏ vộ thúc ép.
– Cái này còn phải tùy.
– Tùy cái gì?
– Tùy vào cái bánh kem của bà ngày hôm nay.
Diệp Hân há hốc miệng….lo cái vụ về nhà bị tinh sổ mà quên mất cái vụ bánh kem……..Nhưng mà…
– Khoan đã, vậy ông có biết hôm nay cũng là ngày gì hay không?
– Hôm nay cũng là ngày sinh nhật của bà.
Nhỏ gật đầu lia lịa.
– Tui làm bánh tặng quà cho ông. Vậy còn tui thì sao.
– Biết rồi – Lập Khiêm mĩm cười nói – Vào nhà tui đi.
Vào đến phòng Lập Khiêm, nhỏ đã thấy trên bàn cậu có một món quà .
– Mở ra thử di – Lập Khiêm nhìn nhỏ giục.
Diệp Hân tò mò mở ra xem bên trong là gì Chiếc hộp quà hình vuông rất tinh tế, Được cột bằng dây nơ màu xanh lá bằng lụa rất đẹp, chỉ cần rút sọi day nơ và mở nắp hộp ra là được nhìn thấy món quà bên trong.
Vừa nhìn vào món quà bến trong, Diệp Hân há hốc miệng reo lên, bởi vì món quà là những quả trứng rỗng được trang trí cực kì đẹp với nhiều hoa văn, thậm chí có cả những gương mặt cười, từ giận dữ đến vui vẻ.
Nếu vừa nhìn vào, ai cũng sẽ nghĩ đây là món quà mua ở cửa hàng, nhưng Diệp Hân nhìn vào, nhỏ biết ngay là không phải, bởi vì….trong những cái trứng đó có dấu hiệu mặt trăng và mặt trời.
Diệp Hân và Lập Khiêm, hai cái tên, tưởng chừng bình thường như nhiều cái tên khác. Nhưng thật ra, hai cái tên này từ lúc hai đứa sinh ra đã được đặt vì nhau.
Nghe mẹ kể lại, ba nhỏ và ba Lập Khiêm vốn là bạn thân, hai người vợ lại cùng mang thai một lúc, lại trùng hợp sinh cùng ngày..
Theo quan niệm của ông bà, đặt tên con cái nên chọn quần có dấu ớ ( tức là dấu ^ này nè ), bởi vì dấu ^ tượng chưng cho nóc nhà. Người có tên có dấu này, mai sau sẽ có mái ấm gia đình cho riêng mình. Cho nên ba mẹ hai bên đề quyết định đặt tên cho con có dấu này.
Diệp Hân sinh ra trước, ánh mặt trời rực rỡ như hân hoan đón chào ngày mới. Mẹ nhỏ lại hy vọng nhỏ sau này nhỏ luôn vui vẻ hạnh phúc, nên chọn tên Hân cho nhỏ, nghĩa là vui vẻ. Cho nên cái tên Diệp Hân ra đời.
Lập Khiêm ra đời muộn hơn vào lúc trời tối, ánh trăng khiêm nhường luồn trong đám mây. Lại muốn con trai lớn lên làm người khiê nhường lấy đức độ khoan dung mà làm người nên đặt cho cậu cái tên Lập Khiêm.
Cả tên và chữ ló của hai đứa đều có dáu ^, nghĩa là cả hai sau này lớn lên đều có hai nhà.
Chính vì sự trùng hợp này mà hai gia đình quyết định xây nhà gần nhau. Và hai đứa trẻ như nhỏ và Lập Khiêm được xem là thanh mai trúc mã là vì vậy. Ba mẹ ha bên đều mong rằng hai đứa sau này lớn lên có thể kết hôn sinh con. Nhỏ sẽ là người luôn mnabg nụ cười hạnh phúc đến cho Lập Khiêm, còn Lạp Kiêm thì sẽ luôn nhườn nhịn chăm sóc nhỏ.
Lúc nghe kể chuyện, nhỏ phì cười, trên đời này , thế kỷ nào rồi mà còn nói mấy chuyện này.
Nhưng mà hình như luôn là như vậy, hai đứa bù trừ cho nhau đến bây giờ. Diệp Hân chua thấy Lập Khiêm vui vẻ bên ai như bên nhỏ, và từ trước đến giờ, nhỏ luôn được Lạp Khiêm chăm sóc giúp đỡ. Và hai đứa đã lấy biểu tượng mặt trăng và mặt trời làm ký hiệu của nhau. Nhỏ là mặt trời, Lập Khiêm là mặt trăng.
– Tất cả đều là do ông làm – Diệp Hân cảm xúc nói.
– Có qua có lại mà, bà tặng tui bánh kem tự làm, tui cũng tặng bà quà chính tay mình làm.
Diệp Hân âm thành thở dài. Tên này bỏ ra món quà quý giá quá trời, còn nhỏ, làm bánh cũng khong xong.
– Vậy ông chờ đi, tui về nhà làm bánh qua tặng ông.
– Làm ở nhà tui đi, làm ở nhà bà, mắc công mẹ bà ại chém bà bay đầu cho xem.
Nghĩ Lập Khiêm nói cũng có lí, nhỏ gật đầu có chút cảm kích Lập Khiêm vì đã lo nghĩ cho nhỏ, không ngờ cậu lại buông thêm một câu khiến cho sự cảm động của nhỏ bay đi mất tiêu.
– Thật ra để dề phòng bà bỏ những thứ bậy bạ vào trong bánh, chẳng hạn như hột gà thúi…..
Diệp Hân giận….hóa ra tên này biết. Chắc mẹ nhỏ đã qua than phiền về nhỏ với mẹ Lập Khiêm. Nhỏ đến khổ với mẹ của mình.
Nhìn căn bếp với đầy đủ dụng cụ làm bánh và nguyên liệu, Diệp Hân mới hiểu Lập Khiêm không cho nhỏ cơ hội thoát thân. Dù sao cũng phải bắt tay vào làm bánh, cái công thức gì gì đó, cũng phải nhìn lại lần nữa. Thật là khổ. Mẹ Lập Khiêm năm nào cũng làm bánh sinh nhật cho hai đứa, cũng rất thích làm bánh nên trong nhà, dụng cụ đều đầy đủ.
Nhìn nhỏ đánh trứng chậm rì khiến Lập Khiêm xoắn tay bước đến nói:
– Đánh như bà chừng nào có bánh ăn.
– Có giỏi thì đánh đi – Nhỏ bĩu môi đáp.
Thế là Lập Khiêm đánh trứng sánh bóng, và mịn vô cùng.
– Nhìn thử xem, soi mụn trên mặt bà được luôn đó.
Biết Lập Khiêm đá để mình, Diệp Hân cũng không vừa bước đến soi mặt mình vào trong thau trứng vừa được đánh kia, chép miệng tự sướng:
– Ông trời thật lắm tai ương, sao mình lại dễ thương thế này.
– Xì ….tự sướng thấy sợ – Lập Khiêm bĩu môi nhìn nhỏ.
– Ông cũng nên soi lại đi, nó cũng soi thấy mụn của ông đó . Dạo này mặt ông cũng nổi mụn ghê thật, không tin soi thử đi.
– Bày đặt bắt chước người ta….
– Sao lại là bắt chước, khác hoàn toàn mà, không tin ông soi thử xem ….- Nhỏ cười gian nói.
Lập Khiêm nhún vai bước đến ngó vào thau trứng.
– Sát xuống, sát xuống chút nữa mới thấy được mụn của ông.
– Được thôi, ai sợ ai – Lập Khiêm hất mặt rồi cúi người nhìn vào thau trứng để xem nhỏ giờ trò gì.
Diệp Hân chỉ chờ có thế liền ụp mặt Lập Khiêm vào trong thau trứng.
– Haha, mặt ông giờ đẹp trai vô cùng.
Lập Khiêm nhìn nhỏ, tức giận bèn thò tay vào thau trứng:
– Để tui giúp bà đẹp hơn.
Sau đó nhanh tay trét phần trứng trên tay mình vào mặt Diệp Hân.
– Mặt ông vàng quá, để tui giúp ông đánh phấn cho đẹp.
Nói xong nhỏ lấy bột làm bánh trét lên gương mặt đầy trứng của Lập Khiêm. Lập Khiêm cũng lấy bột trét lại. Sau cùng thì kẻ núp người quăng bột đầy cả ra bếp, tiếng cười, tiếng la ầm ỉ trong buổi làm bánh. Cuối cùng hai người mệt phờ với gương mặt đầu tóc và quần áo đầy bột ngồi tựa lưng vào nhau.
– Giờ sao đây? Sinh nhật không có bánh kem – Lập Khiêm thở dài nói – Dù sao bánh kem cũng không biết làm, vật liệu có cũng như không.
Nghe Lập Khiêm nói vậy, Diệp Hân liền ngẩng đầu hỏi:
– Sao lại không có bánh kem, chẳng phải năm nào cô cũng đều làm bánh kem chúc mừng sinh nhật hai đứa mình hay sao?
– Không có. Ba mẹ về ông rồi – Lập Khiêm bèn nói cho nhỏ biết.
Diệp Hân giờ mới biết, hóa ra ba mẹ Lập Khiêm về quê rồi, hèn chi cậu cứ nhất quyết bắt nhỏ làm bánh kem. Trong đầu nhỏ lập tức lóe lên một ý tưởng.
Dù sao bánh cũng làm từ bột và trứng chứ gì. Vậy thì ….
– Được rồi. Chúng ta bắt đầu tuyển chọn nhân vật chính và bắt đầu tập luyện đi là vừa – Chị Thanh đứng dậy tuyên bố với tất cả mọi người có trong đoàn.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau né tránh bởi vì , họ chỉ có một tuần lể để diễn tập. Mà chả biết ái kịch bản này nó thế nào cả. Lỡ chẳng may, bản thân dính vào một vai nào đó, thì cả tuần lễ sẽ phải vùi mìnhvào luyện tập. Còn đâu là tự do nữa.
– Vậy bây giờ ai xung phong nào. Xung Phong thì bước lên phía trước – Chị Thanh cầm kịch bản gõ gõ trên mặt bàn.
Chẳng ai chịu bước lên phía trước hết.
Chị Thanh tức giận đập bàn mắng:
– Tại sao không có ai đứng lên hết vậy hả. Nếu vậy thì chị sẽ gọi đích danh tên vậy.
Mặt mũi ai cũng xanh xao hết, mong sao đừng rơi trúng mình.
– Hiểu Huy, em đóng vai chú lùn thứ 7.
– Sao lại là em ! – Hiểu huy thở dài lên tiếng.
– Không là em chứ là ai? Vai chú lùn út mà, rất thích hợp với người như em. Đừng lo, vai công chúa sẽ giao cho bạn gái…..- Chị Thanh liếc nhìn nhỏ một cái rồi tằng hắng nói – Giao cho Đổng Ngọc vai công chúa bạch tuyết.
Diệp Hân cũng liếc nhìn Hiểu Huy, tâm trạng bỗng nhiên thấy buồn. Nhỏ tham gia hoạt động đoàn vốn là vì Hiểu Huy . Bây giờ gặp nhau thường xuyên thế này, còn có Đổng Ngọc nữa. Đúng là có chút ngượng ngùng.
– Công chúa Bạch tuyết…..
– Bạch tuyết và 7 chú lùn…..
Tất cả mọi người kêu lên đồng loạt.
– Đúng vậy, vở kịch mà chúng ta phải diễn chính là Bạch tuyết và 7 chú lùn.
– Vậy thì cần gì kịch bản mà phải đi viết chứ? – Có người thắc mắc lên tiếng.
– Vấn đề là, kịch bản này đã được cải biên lại rồi – Chị Thanh lên tiếng – Trong cái cũ có cái mới, trong cái nhàm có sự thú vị bất ngờ.
Cả đám tròn mắt nhìn Diệp Hân, nhỏ bèn vênh mặt kiêu ngạo. Liếc ngang qua mặt nhỏ Ngọc đang nhìn nhỏ ganh ghét, Diệp Hân được nước lên mặt cười nhạt.
– Vậy cũng hay. Người như em đóng vai công chúa mới thích hợp. Còn người khác, chỉ nên dùng cái đầu điên điên viết kịch bản.
– Vậy là em nhận lời rồi đúng không? – Chị Thanh hỏi ngược lại Đổng Ngọc.
– Em nhận lời, nhưng mà phải để Hiểu Huy đóng vai hoàng tử em mới chịu – Đổng Ngọc ỏng ẹo nói.
– Chị thấy Hiểu Huy đóng vai chú lùn thứ 7 thích hợp hơn – Chị Thanh lắc đầu nói – Em thấy thế nào Hả Huy.
– Em thì sao cũng được – Hiểu Huy tỏ ra bàn quang.
– Không được. Bạn ấy phải đóng vai hoàng tử cơ – Đổng Ngọc cương quyết nói.
Thấy nhỏ Ngọc cương quyết nói, chị Thanh cũng đánh chấp nhận, chị thở dài nói.
– Được rồi, là do hai đứa muốn như vậy đó nha.
Diệp Han và nhỏ Hằng nháy mắt nhau cười chế giễu.
– Được rồi, vai bà phù thủy, mẹ kế của Bạch Tuyết, ai nhận thì bước lên phía trước.
Mặc dù rất thích vai bà mẹ kế, nhưng Diệp Hân lại không muốn thời gian quý báu của mình vào tập luyện. Để tránh tình trạng bị nắm đầu khi tất cả mọi người đều đứng yên. Nhỏ bước lùi một bước.
– Diệp Hân, vậy là vai bà mẹ kế giao cho em vậy .
– Hả, sao kì vậy chị – Rõ rang là nhỏ đã bước lùi một bước mà. Nhỏ phải ở sau mọi người chứ, sao lại giao cho nhỏ.
– Chẳng phải em đã xung phong nên bước lên sao.
Diệp Hân bèn nhìn lại xung quanh mình, nhỏ thấy thật là choáng khi mà tất cả mọi người đều ở sau lưng nhỏ hết trơn. Cả nhỏ Hằng cũng ở dưới.
– Sao kì vậy? – Nhỏ nhìn nhỏ Hằng hỏi.
– Bà bước lùi một bước, nhưng người ta bước lùi hai bước lận.
Hóa ra thế, nhỏ tính tới tính lui nhưng vẫn không tính ra ý trời.
– Thôi vậy thì em nhận va này – Nhỏ làm ra vẻ bất đắc dĩ nói.
– Haha, đúng là vai hợp với người ghê ta – Đổng Ngọc phá ra cười trêu chọc.
– Phải đó, vai hợp với người vô cùng nha – Diệp Hân cười thầm đáp :”Để rồi xem, ai hơn ai thì biết. Trứng mà đòi khôn hơn vịt . Người viết kịch bản là tui mà, haha”
– Vậy thì vai các chú lùn thì sao? Em nào nhận – Chị Thanh bèn lên tiếng hỏi.
Ngay lúc đó, Lập Khiêm bước vào nhìn Diệp Hân hỏi:
– Này! Xong chưa, mau về thôi.
Chị Thanh vừa thấy Lập Khiêm thì mừng rỡ lên tiếng hỏi:
– Nghe nói em đồng ý hát trong buổi văn nghệ của trường đúng không? Em định hát bài gì?
Diệp Hân nghe nói thì toát cả mồ hôi ra. Vốn dĩ nhỏ định hôm nay nhân cơ hội tên này vui vẻ vào ngày sinh nhật mà năn nỉ hắn ta. Chỉ tại nhỏ không muốn ông anh họ của Đổng Ngọc được nước thì hống hách nên mới hứa bừa như thế. Ai dè, vẫn chưa kịp nói đã bể mánh thế này. Tiêu rồi, tiêu thật rồi….
Nhỏ lật đật chạy về phía Lập Khiêm ngăn hắn ta lên tiếng:
– Đúng vậy, bạn ấy nhận lời rồi.
Lập Khiêm ngớ người vài giây thì cũng hiểu ra chuyện gì bèn gật đầu. Sau nó ngắt tay nhỏ một cái hỏi nhỏ:
– Bà đã hứa cái gì hả?
– Nhận lời đi, về nhà tui kể ông gnhe.
– Về nhà bà biết tay tui.
– Ừ, về nhà đi tui làm thân trâu ngựa cho ông – Nhỏ ghiến răng nói.
– Nhớ đó – Lập Khiêm cảnh cáo nhỏ xong rồi thì nhìn chị Thanh nói – Hát thể loại nào cũng được hả chị.
– Ừ, đây chỉ là buổi văn nghệ thôi. Chứ chẳng phải thi gì hết, không cần phải hát mấy bài truyền thống hay dành cho tuổi học trò gì hết.
– Vậy em sẽ hát bài :” Câu chuyện tình yêu”
– Sẵn có ban nhạc ở đây. Em có thể hát thử cho mọi người nghe hay không, để ban nhạc giúp em phối hợp cho tốt.
– Dạ được.
Lập Khiêm bèn đi vào và bắt đầu hát.
Anh đến bên em thật dịu dàng
Môi hôn kia sao nhẹ nhàng
Ru tim em lạc trong những giấc mơ…
Cơn mưa kia sao một nhiều dần
Tình cờ đưa em yêu lại gần
Trong anh ngập tràn và nhiều lúc…
Cảm xúc như dâng trào
Từng phút ta tan vào
Định mệnh nào đã mang em
Cho anh cho hai ta đến bên nhau…
Nào có đâu xa vời
Dang rộng vào tay này anh nắm lấy
Yêu thương trong em sẽ luôn nhắc tên anh…
Ngọt ngào từng khoảng khắc
Em đã thấy trong đôi mắt đó
Khi anh nhìn em mọi vật xung quanh sao đứng yên lại…
Và khi hai ta gần nhau không ai chia lìa được đâu
Rồi anh tin em sẽ hạnh phúc nhất thế gian…
Bài hát được Lập Khiêm cover lại với giai điệu trầm buồn cộng với chất giọng trong ấm của cậu ấy. Phải nói là không có điểm nào chê được. Lâu rồi Diệp hân không nghe Lập Khiêm hét sống như vậy. Nhỏ ngay người lắng nghe, những cảm xúc rung động khi lần đầu nghe cậu ấy háy ùa về.
Lập Khiêm hát xong, mọi người bèn vỗ tay ầm ĩ.
Nhỏ Hằng bèn lại gần anh của Đổng Ngọc nói:
– Thật ra mình rất thích nghe bạn hát. Sự thích đó đã phát triển thành tình yêu rồi. Mình là người rất thủy chung trong tình yêu . Có câu nói thế này :” KHông gì làm tình yêu xa cách , chỉ có hôi nách làm xa cách tình yêu” . Cho nên xin lỗi, mình đã hết yêu bạn rồi. Về nhà tắm lại đi nha.
Nhỏ Hằng cười chế giễu khiến anh họ của Động Ngọc giận tái mặt nhưng vẫn không dám nói gì.
– Được rồi, quyết định chú lùn thứ 7 sẽ giao cho Lập Khiêm đóng đi chị – Diệp Hân bèn đền nghị.
– Quá tốt rồi, quyết định vậy đi
– Khiêm à! Cho tui mượn tay ông coi xem – Vừa về đến nhà, Diệp Hân đã bổ nhào nắm lấy tay của Lập Khiêm tỉ mỉ xem xét.
– Bà xem cái gì – Lập Khiêm có chút bối rối khi bị Diệp Hân nắm lấy tay mình.
- Thì xem chỉ tay của ông môt chút chứ xem cái gì – Diệp Hân dán mắt vào bàn tay của Lập Khiêm nói – Woa….phải nói đây là bàn tay của thiên tài nha. Nhìn xem, nhìn xem….đường học vấn dài như vậy, cao như vậy, chứng tỏ chủ nhân của bàn tay này phải nói là tuyệt đỉnh thông minh. Đường sinh tử dài và liền mộ mạch, chứng tỏ chủ nhân của bàn tay này là ngưới sống rất thọ, mà chỉ có người tốt và siêng năng tập thể dục mới sống thọ như thế nha. Đường công danh rộng mở. Mà bàn tay này lại mềm mại , từng ngón tay suông đuột nõn nà, chỉ có ở những những cao sang mà thôi. Đến con gái còn phải ganh tỵ.
Được nhỏ khen ngợi nhung Lập Khiêm không cảm thấy tự hào gì, nhưng nhỏ cứ nắm tay cậu xăm xê còn rờ rẩm khiến Lập Khiêm đỏ cả mặt. Dù gì con trai con gái vẫn có sự khác biệt mà . Nhưng vốn dĩ biết tỏng nhỏ ngốc này chẳng có chuyện gì mà tự nhiên giở chứng như vậy, chắc chắc là định giở trò.
Lúc cậu nói với nhỏ về nhà sẽ biết tay cậu, chắc chắn nhỏ ngốc này đang cố tình biến tấu lời cậu nói thành như vậy để hòng trốn tội mà thôi. Cậu hiểu rành nhỏ quá mà.
Cậu giựt tay mình lại, nghiêm sắc mặt nhìn Diệp Hân nói:
– Được rồi. Tự thú hay là tra khảo đây.
– Tự thú….
Diệp Hân mếu máo, gãi đầu gãi tay kể lại sự việc, vì ghét anh họ của nhỏ Ngọc mà lôi cậu vào.
– Với lại mình nghĩ, dù gì chúng ta cũng phải quay một buổi sinh hoạt ở trường và dây là thời cơ thích hợp nhất đó thôi.
– Ừ, cũng đúng….- Lập Khiêm gật đầu.
– Thấy chưa, mình biết mà – Diệp Hân đắc ý reo lên, tâm trạng vui sướng như bay lê chin tầng mây .
– .
“ Bịch” – tâm trang của nhỏ từ trê cao bị rơi tự do xuống đất.
– Đừng nhưng nhị gì nữa, cứ quyết định như vậy di nha – Nhỏ vộ thúc ép.
– Cái này còn phải tùy.
– Tùy cái gì?
– Tùy vào cái bánh kem của bà ngày hôm nay.
Diệp Hân há hốc miệng….lo cái vụ về nhà bị tinh sổ mà quên mất cái vụ bánh kem……..Nhưng mà…
– Khoan đã, vậy ông có biết hôm nay cũng là ngày gì hay không?
– Hôm nay cũng là ngày sinh nhật của bà.
Nhỏ gật đầu lia lịa.
– Tui làm bánh tặng quà cho ông. Vậy còn tui thì sao.
– Biết rồi – Lập Khiêm mĩm cười nói – Vào nhà tui đi.
Vào đến phòng Lập Khiêm, nhỏ đã thấy trên bàn cậu có một món quà .
– Mở ra thử di – Lập Khiêm nhìn nhỏ giục.
Diệp Hân tò mò mở ra xem bên trong là gì Chiếc hộp quà hình vuông rất tinh tế, Được cột bằng dây nơ màu xanh lá bằng lụa rất đẹp, chỉ cần rút sọi day nơ và mở nắp hộp ra là được nhìn thấy món quà bên trong.
Vừa nhìn vào món quà bến trong, Diệp Hân há hốc miệng reo lên, bởi vì món quà là những quả trứng rỗng được trang trí cực kì đẹp với nhiều hoa văn, thậm chí có cả những gương mặt cười, từ giận dữ đến vui vẻ.
Nếu vừa nhìn vào, ai cũng sẽ nghĩ đây là món quà mua ở cửa hàng, nhưng Diệp Hân nhìn vào, nhỏ biết ngay là không phải, bởi vì….trong những cái trứng đó có dấu hiệu mặt trăng và mặt trời.
Diệp Hân và Lập Khiêm, hai cái tên, tưởng chừng bình thường như nhiều cái tên khác. Nhưng thật ra, hai cái tên này từ lúc hai đứa sinh ra đã được đặt vì nhau.
Nghe mẹ kể lại, ba nhỏ và ba Lập Khiêm vốn là bạn thân, hai người vợ lại cùng mang thai một lúc, lại trùng hợp sinh cùng ngày..
Theo quan niệm của ông bà, đặt tên con cái nên chọn quần có dấu ớ ( tức là dấu ^ này nè ), bởi vì dấu ^ tượng chưng cho nóc nhà. Người có tên có dấu này, mai sau sẽ có mái ấm gia đình cho riêng mình. Cho nên ba mẹ hai bên đề quyết định đặt tên cho con có dấu này.
Diệp Hân sinh ra trước, ánh mặt trời rực rỡ như hân hoan đón chào ngày mới. Mẹ nhỏ lại hy vọng nhỏ sau này nhỏ luôn vui vẻ hạnh phúc, nên chọn tên Hân cho nhỏ, nghĩa là vui vẻ. Cho nên cái tên Diệp Hân ra đời.
Lập Khiêm ra đời muộn hơn vào lúc trời tối, ánh trăng khiêm nhường luồn trong đám mây. Lại muốn con trai lớn lên làm người khiê nhường lấy đức độ khoan dung mà làm người nên đặt cho cậu cái tên Lập Khiêm.
Cả tên và chữ ló của hai đứa đều có dáu ^, nghĩa là cả hai sau này lớn lên đều có hai nhà.
Chính vì sự trùng hợp này mà hai gia đình quyết định xây nhà gần nhau. Và hai đứa trẻ như nhỏ và Lập Khiêm được xem là thanh mai trúc mã là vì vậy. Ba mẹ ha bên đều mong rằng hai đứa sau này lớn lên có thể kết hôn sinh con. Nhỏ sẽ là người luôn mnabg nụ cười hạnh phúc đến cho Lập Khiêm, còn Lạp Kiêm thì sẽ luôn nhườn nhịn chăm sóc nhỏ.
Lúc nghe kể chuyện, nhỏ phì cười, trên đời này , thế kỷ nào rồi mà còn nói mấy chuyện này.
Nhưng mà hình như luôn là như vậy, hai đứa bù trừ cho nhau đến bây giờ. Diệp Hân chua thấy Lập Khiêm vui vẻ bên ai như bên nhỏ, và từ trước đến giờ, nhỏ luôn được Lạp Khiêm chăm sóc giúp đỡ. Và hai đứa đã lấy biểu tượng mặt trăng và mặt trời làm ký hiệu của nhau. Nhỏ là mặt trời, Lập Khiêm là mặt trăng.
– Tất cả đều là do ông làm – Diệp Hân cảm xúc nói.
– Có qua có lại mà, bà tặng tui bánh kem tự làm, tui cũng tặng bà quà chính tay mình làm.
Diệp Hân âm thành thở dài. Tên này bỏ ra món quà quý giá quá trời, còn nhỏ, làm bánh cũng khong xong.
– Vậy ông chờ đi, tui về nhà làm bánh qua tặng ông.
– Làm ở nhà tui đi, làm ở nhà bà, mắc công mẹ bà ại chém bà bay đầu cho xem.
Nghĩ Lập Khiêm nói cũng có lí, nhỏ gật đầu có chút cảm kích Lập Khiêm vì đã lo nghĩ cho nhỏ, không ngờ cậu lại buông thêm một câu khiến cho sự cảm động của nhỏ bay đi mất tiêu.
– Thật ra để dề phòng bà bỏ những thứ bậy bạ vào trong bánh, chẳng hạn như hột gà thúi…..
Diệp Hân giận….hóa ra tên này biết. Chắc mẹ nhỏ đã qua than phiền về nhỏ với mẹ Lập Khiêm. Nhỏ đến khổ với mẹ của mình.
Nhìn căn bếp với đầy đủ dụng cụ làm bánh và nguyên liệu, Diệp Hân mới hiểu Lập Khiêm không cho nhỏ cơ hội thoát thân. Dù sao cũng phải bắt tay vào làm bánh, cái công thức gì gì đó, cũng phải nhìn lại lần nữa. Thật là khổ. Mẹ Lập Khiêm năm nào cũng làm bánh sinh nhật cho hai đứa, cũng rất thích làm bánh nên trong nhà, dụng cụ đều đầy đủ.
Nhìn nhỏ đánh trứng chậm rì khiến Lập Khiêm xoắn tay bước đến nói:
– Đánh như bà chừng nào có bánh ăn.
– Có giỏi thì đánh đi – Nhỏ bĩu môi đáp.
Thế là Lập Khiêm đánh trứng sánh bóng, và mịn vô cùng.
– Nhìn thử xem, soi mụn trên mặt bà được luôn đó.
Biết Lập Khiêm đá để mình, Diệp Hân cũng không vừa bước đến soi mặt mình vào trong thau trứng vừa được đánh kia, chép miệng tự sướng:
– Ông trời thật lắm tai ương, sao mình lại dễ thương thế này.
– Xì ….tự sướng thấy sợ – Lập Khiêm bĩu môi nhìn nhỏ.
– Ông cũng nên soi lại đi, nó cũng soi thấy mụn của ông đó . Dạo này mặt ông cũng nổi mụn ghê thật, không tin soi thử đi.
– Bày đặt bắt chước người ta….
– Sao lại là bắt chước, khác hoàn toàn mà, không tin ông soi thử xem ….- Nhỏ cười gian nói.
Lập Khiêm nhún vai bước đến ngó vào thau trứng.
– Sát xuống, sát xuống chút nữa mới thấy được mụn của ông.
– Được thôi, ai sợ ai – Lập Khiêm hất mặt rồi cúi người nhìn vào thau trứng để xem nhỏ giờ trò gì.
Diệp Hân chỉ chờ có thế liền ụp mặt Lập Khiêm vào trong thau trứng.
– Haha, mặt ông giờ đẹp trai vô cùng.
Lập Khiêm nhìn nhỏ, tức giận bèn thò tay vào thau trứng:
– Để tui giúp bà đẹp hơn.
Sau đó nhanh tay trét phần trứng trên tay mình vào mặt Diệp Hân.
– Mặt ông vàng quá, để tui giúp ông đánh phấn cho đẹp.
Nói xong nhỏ lấy bột làm bánh trét lên gương mặt đầy trứng của Lập Khiêm. Lập Khiêm cũng lấy bột trét lại. Sau cùng thì kẻ núp người quăng bột đầy cả ra bếp, tiếng cười, tiếng la ầm ỉ trong buổi làm bánh. Cuối cùng hai người mệt phờ với gương mặt đầu tóc và quần áo đầy bột ngồi tựa lưng vào nhau.
– Giờ sao đây? Sinh nhật không có bánh kem – Lập Khiêm thở dài nói – Dù sao bánh kem cũng không biết làm, vật liệu có cũng như không.
Nghe Lập Khiêm nói vậy, Diệp Hân liền ngẩng đầu hỏi:
– Sao lại không có bánh kem, chẳng phải năm nào cô cũng đều làm bánh kem chúc mừng sinh nhật hai đứa mình hay sao?
– Không có. Ba mẹ về ông rồi – Lập Khiêm bèn nói cho nhỏ biết.
Diệp Hân giờ mới biết, hóa ra ba mẹ Lập Khiêm về quê rồi, hèn chi cậu cứ nhất quyết bắt nhỏ làm bánh kem. Trong đầu nhỏ lập tức lóe lên một ý tưởng.
Dù sao bánh cũng làm từ bột và trứng chứ gì. Vậy thì ….
0 nhận xét:
Đăng nhận xét