hương 8: Buổi văn nghệ của trường
– Chú à ! Nhất định phải quay cái này sao chú – Nhỏ nước mắt ròng ròng nhìn chú đạo diễn như chú thỏ con nhỉn bác thợ săn giương súng đầy vẻ tội nghiệp lẫn đáng thương.
– Đúng vậy! – Chú đạo diễn không thèm để ý đến bộ dạng đáng thương của nhỏ mà cứ thế gật đầu.
– Huhu , tại sao…tại sao chứ?
- Tụi còn vẫn còn ở độ tuổi đi học mà, một cảnh quay việc học là điều vô cùng hiển nhiên thôi mà.
– Vậy tại sao không quay tuần vừa rồi luôn đi, lại quay tuần này cơ chứ – Nhỏ nhìn chú đạo diễn đầy oán giận.
Hôm nay, mấy người bọn họ bắt đầu quay cảnh hai đứa cùng nhau học bài. Thế có khổ không cơ chứ. Vốn dĩ nhỏ định làm bài kiểm tra xong rồi thì tha hồ đi chơi, vứt sách vở qua một bên để có thể hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp mà mấy ngày qua bị vùi lấp. Vậy mà….bây giờ lại phải tiếp tục đối mặt với sách vở thế này.
Diệp Hân chán nản ngồi tha thở một tràng.
“Nhà trường là nhà tù
sách vở là kẻ thù
đi học là đi tu
Thầy cô như sát thủ
thời gian như cao su
bạn bè như tôm sú”
– Bà đó, ngồi học bài mà hồn cứ để đâu đâu không hà – Lập Khiêm nhìn nhỏ mắng.
– Ông không nghe người ta nói à?
– Nói gì?
– Học hành như cá kho tiêu
Kho nhiều thì mặn học nhiều thì ngu!
– Ừ ! Nhưng nếu bà không chịu học thì :” Cỗng trường đại học cao vời vợi – Đồng ruộng mênh mông đón em về” . Hiểu chưa, không học thì bà có môn đi hốt phân bò mà sống thôi
– Xí , học làm chi, thi làm gì. Tú Xương còn thi rớt huống chi là tui – Nhỏ liền đưa ra một câu lý sự cùn để biện hộ.
– Tú Xương giống mà hay sao? Ông ấy còn có vợ nuôi, lại là người thông minh, chứ có như bà hay không? Người vừa không thông minh vừa lười , sau này làm sao mà sống. Sau này định làm nhà báo, báo cha báo mẹ à – Lập Khiêm liền dập tắt ngay không chút thương tiếc.
Bị mắng, nhỏ tức lắm nha, nhưng không thể nói lại tiếng nào hết, nhỏ tự an ủi mình:” Bình tĩnh tự tin không cay cú. Âm thầm chịu đựng trả thù sau”
Thấy vẻ mặt cam chịu trong đau khổ, Lập Khiêm bèn động viên.
– Ráng đi, vì chưa hiểu bài nên bà thấy khó nên lười thôi. Chịu khó học, sau này hiểu bài sẽ thấy việc học rất thú vị. Vạn sự khởi đầu nan mà.
– Phải đó, vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản – Nhỏ bèn giễu.
Lập Khiêm liền ném cho nhỏ một ánh mắt giết người, nhỏ nhún vai le lưỡi trêu lại Lập Khiêm.
– Nãy giờ học bài nhiều rồi, thay đổi không khí một chút cũng được.
– Hoan hô, giải lao, giải lao thôi – Nhỏ mừng rỡ vì Lập Khiêm đã đồng ý cho nhỏ nghĩ ngơi rồi.
– Không học bài nữa, đi làm bài tập đi.
Diệp Hân:”…”
Nhỏ nước mắt lưng tràn, hóa ra thay đổi không khí của cái tên khốn này là chuyển từ địa ngục này sang địa ngục khác mà thôi.
– Học phải đi đôi với hành – Lập Khiêm nhìn nhỏ đe dọa.
– Biết rồi, biết rồi. Củ hành đi đôi với củ tỏi chứ gì. Học bài là được chứ gì.
Cuối cùng nhỏ phải ngậm ngùi vừa làm bài tập vừa nuốt nước mắt vào lòng. Ai bảo mẹ nhỏ nhận tiền làm chi, ai bảo nhỏ tự mình nhận mình là người của tên khốn này làm chi, ai bảo nhỏ hứa sẽ nghe theo lời hắn nói làm chi.
Trách trời trách đất chi bằng trách mình vậy. Huhu. Nhỏ vừa ngồi làm vừa than thở:
“Học cho lắm tắm hổng có quần thay
Học cho hay tắm thay hoài cái quần cũ
Học cho lắm cũng ăn mắm với cà
Học tà tà cũng ăn cà với mắm
Học cho lắm cũng đi tắm cởi truồng
Học luồn xuồn cũng cởi truồng đi tắm”
– Hay lần này chúng ta quay đến đây thôi, ngày mai quay tiếp vậy – Anh quay phim thấy nhỏ sầu thảm quá bèn lên tiếng.
– Phải đó, phải đó, nghỉ một chút đi – Nhỏ hồ hởi tán thành.
– Không được đâu anh, cái con sâu lười này, nếu cứ cho nghỉ thì sẽ thành quen thói. Ngày mai quay tiếp, nhỏ sẽ lại than thở tiếp mà thôi – Lập Khiêm xua tay phản đối ngay lập tức.
Nhỏ tức giận phồng mang trợn má quay lại nhìn Lập Khiêm.
– Ông không thể nhân nhượng một chút à.
– Nhân nhượng là tự sát , độc ác là huy hoàng, bà biết không? – Lập Khiêm cũng không vừa nhướn mày đáp trả lại lơi nhỏ ngay.
– Thôi vầy đi. Hôm nay chúng ta tạm thời quay tới đây thôi. Dù sao chú cũng muốn quay cảnh đi học trên trường của hai đứa, với lại hoạt động ngoại khóa của hai đứa. Quay xong, cắt ghép, chỉnh sữa lại một tí là OK. Quyết định vậy đi.
– Hả – Cằm nhỏ xuống tới tận cổ của nhỏ luôn.
Ôi trời ơi, vốn dĩ khi quay chỉ quay chừng một buổi mà thôi. Nhưng quay như vầy, chẳng phải là suốt tuần luôn rồi còn gì nữa chứ, vậy thì làm sao mà đi chơi đây. Thiệt là nhỏ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà. Biết vậy nhỏ ráng ngồi quay cho xong luôn cái cảnh học bài này cho rồi thì đâu cần phải quay tiếp mấy bữa nữa chứ. Huhu.
– Cá không ăn muối cá ươn, con không ăn muối…..thiếu iot rồi con ơi – Lập Khiêm nhìn bản mặt như bún thiu của nhỏ phá ra cười chọc.
– Hôm qua quay thế nào ? – Nhỏ hằng thấy bộ mặt đưa đám của nhỏ thì hỏi.
– Đừng nhắc nữa – Diệp Hân ủ rũ trả lời. Đáng lí hôm qua là ngày nhỏ thấy sảng khoái vô cùng vì chiến thắng được nhỏ Ngọc, còn khiến cho nhỏ này chết khiếp một phen. Không ngờ nhỏ chưa được hưởng thụ lâu đã gặp ngay cảnh học hành.
– Nhưng đã xảy ra chuyện gì mà nhìn bà giống như ma vậy – Nhỏ Hằng chắc lưỡi hỏi.
Nhỏ đành thở dài kể lại, tưởng rằng bạn cùng mình san sẽ, ai dè nhỏ hằng lại nhảy cẩng lên reo mừng:
– Thật hả? Mừng quá đi.
– Tui thảm vậy mà bà mừng à.
– Hầy, bà không biết gì hết trơn á. Có biết chương trình nào đang được yêu thích hiện nay hay không hả.
Ngoài việc ăn, nghe nhạc, xem phim, đọc truyện ra, nhỏ không hứng thú lắm với mấy cái chương trình khác. Cho nên dù nhỏ là nhân vật chính thì cũng chỉ xem chơi như vậy thôi chứ cũng không hề quan tâm đến nó có được yêu thích hay không.
– Vậy thì sao?
– Nếu như đến quay ở trường mình thì trường mình nổi tiếng lắm cho xem. Mọi người còn có cơ hội lên hình nữa chứ – Nhỏ hằng phấn khích nói.
– Vậy chả lẽ bà thấy tui bị như thế mà bà lại vui à. Tui nói ra để bà tìm cách giúp tui mà – Nhỏ nổi giận khi thấy đứa bạn chả hề buồn cho sự mất tự do của nhỏ.
Nhỏ Hằng ngh nhỏ trách cười hì hì đáp:
– Thân heo vừa béo lại vừa ù
Bảy nổi ba chìm với nước lu
Chết đuối quẫy chân không ai cứu
Đứa nào mà cứu, đứa ấy ngu
Nói xong nhỏ Hằng chạy vọt đi trước khi Diệp hân tóm được. Diệp hân tức giận dậm chân than trời:
– Bạn bè có phúc cùng chia, có hoạ …trốn sạch ở nơi phường nào ???
Đang chạy giữa chừng, nhỏ Hằng chợt quay lại hỏi:
– Nè bà, vậy có phải hôm nay là bắt đầu quay cảnh trường học hay không?
– Ừ! Là hôm nay nè, bởi vậy tui mới rầu nè – Nhỏ thở dài một hơi.
– Sao mà phải rầu, tui thấy chuyện này thiệt là tuyệt quá đi mất.
– Ừ, tuyệt với bà chứ chẳng tuyệt với tui chút nào. Động não thử đi, ngu như tui mà quay cảnh học hành trên lớp, cô giáo kêu lên không biết làm bài, chẳng khác nào nói cho mọi người biết mình chính là đồ ngu hay sao?
– Ờ ha, cũng may tui còn não để động, còn bà chẳng có não để động hèn chi ngu – Nhỏ Hằng tỏ vẻ vô tư đáp.
Diệp Hân tức nổ đom đóm mắt vì có đứa bạn chuyên sốc họng mình không. Nhỏ lườm nhỏ hằng một cái thiệt là bén .
– Thôi không nói nhiều với bà nữa, tui đi làm điệu đây, ngồi gần bà được thơm lay, hehe, quay bà sao thiếu phần tui được – Nhỏ Hằng thấy mặt nhỏ hầm hầm liền đánh bài chuồn
– Bà đúng là cái đồ:” Thấy người sang bắt quàng làm họ. Thấy người khó bỏ mặc đi luôn” mà
– Kệ tui – Nhỏ hằng bĩu môi – Vậy mà có đứa có quỳ xin được làm bạn với tui như bà mới chết đó.
– Có ma mới thèm quỳ dưới chân bà.
– Nói mới nhớ, hồi đó vì sao tụi mình thân nhau nhỉ – Nhỏ Hằng chợt reo lên.
– Không nhớ nữa .
Hai đứa đang hâm hở kéo nhau đi thì thấy nhỏ Ngọc đang đi về hước ngược lại. Nhỏ Ngọc thấy hai nhỏ thì đanh mặt lại, mím môi căm tức.
– Oan gia ngõ hẹp thật, đi đâu cũng gặp mặt – Nhỏ kề tai nhỏ Hằng nói nhỏ.
– Gì đây, bộ muốn tiếp tục nhỏ cỏ hay sao. Tụi này sẵn lòng lắm à nha – Nhỏ hất mặt hỏi coi ai sợ ai cho biết.
– Đừng vội đắt ý, lần này là do Lập Khiêm dạy bà học mà thôi, có thắng cũng chẳng vẻ vang gì cả. – Nhỏ Ngọc nhướn mày đáp – Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.
– Cám ơn , mình chẳng thèm làm anh hùng gì hết nên không cần vẻ vang đâu . Càng không có lần sau – Diệp Hân cười châm biếm nói
– Mình thấy ngón chân bạn được cắt cỏ nhìn rất đẹp, để mình giúp làm nốt chân bên kia luôn đi – Nhỏ Hằng cố ý trêu chọc.
Nhỏ Ngọc xanh mặt, lườm mắt nhìn nhỏ Hằng nói:
– Không cần.
Nói xong nhỏ Ngọc hất tóc xách đít bỏ đi. Hai nhỏ nhìn theo dáng vẻ hấp tấp đầy sợ hãi của nhỏ Ngọc cười lớn.
– Đáng lí ra bà không nên mềm lòng, để tui cắt đi mái tóc của nhỏ đó, để coi sau này còn dám hất tóc chảnh chọe thế hay không cho biết – Nhỏ hằng nhìn bộ tóc dài phất qua, phất lại của nhỏ Ngọc mà phát ghét.
– Hầy, cười người chớ dại cười lâu, cuời hết hôm trước hôm sau lấy gì cười . Cứ để dành đó đi, mai sau chúng ta còn nhiều dịp khiến nhỏ tức học máu mà, lo gì. Đi thôi.
Được nhà trường chấp thuận đoàn quay bắt đầu ghi hình cảnh học bải của hai đứa trên lớp. Mấy đứa bạn thầm nhìn Diệp Hân mắng :” Sao bà không nói trước cho tụi tui biết để trang điểm cho đẹp”
Nhỏ đâu có ngu mà thông báo chứ. Nghĩ thử coi, một cái lớp học mà toàn bộ nữ sinh toàn mắt xanh mỏ đỏ không hà, nhìn giống cái động gì ngoài động bàn tơ của 7 yêu tinh nhền nhện trong tác phẩm kinh điển Tây Du Ký chứ. Chỉ có cô giáo văn của nhỏ thì đúng là mắt xanh mỏ đỏ mà thôi. Chắc cô được thầy hiệu trưởng thông báo rồi nên đã kịp make up cho bản thân rồi. Trông bộ dạng nhu mì của cô mà choáng. Diệp Hân khóc thầm nhìn cô giáo:
– Cô à cô, rõ ràng cô đã nói là :” Các em hãy cứ học bình thường thôi, xem như không có chuyện gì” , vậy mà cô thì …chậc chậc ….thật là hết thuốc nói mà.
Buổi ghi hình hết sức bình thường, vậy mà cả lớp lại căng còn hơn dây đàn mới ghê chứ. Chả có đứa nào dám nhúc nhích rục rịch gì hết, đứa nào cũng mắt sáng hơn sao, trí tuệ minh mẫn. Xem đó, cũng có một ngày quỷ sứ biến thành học sinh ngoan . Chứ ngày trước hễ mà học môn văn là cả lớp tụi nó ca bài ca:
“Học trò ngày nay quậy tới trời
10 thằng đi học 9 thằng chơi
3 thằng đến lớp 2 thằng ngủ
Còn lại thằng kia cũng gật gù”
Môn văn và giọng đọc văn đầy truyền cảm của cô văn chính là liều thuốc chữa bệnh mất ngủ công hiệu nhất. Cô văn của tụi nhỏ còn được bầu chọn là tiến sĩ gây mê mà.
Cũng may phước, hôm nay lớp nhỏ học tiết văn, cô văn coi như cũng giúp nhỏ, cho nhỏ có dịp thể hiện. Kêu nhỏ đứng lên đọc bài văn cho cả lớp nghe.
Cuối cùng cũng trả qua được buổi ghi hình của lớp văn một cách êm đẹp dù nó khá chán phèo. Mấy anh chị lại kéo sang lớp Lập Khiêm, nghe nói lớp hắn ta tiết sau là tiết toán, vậy là hắn ta sẽ có cơ hội khoe trí tuệ bẩm sinh của mình.
– Oa…oa…oa…cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống bị ràng buộc rồi – Diệp Hân uốn mình vặn người reo lên mừng rỡ – Đi ăn thôi.
Nhỏ và nhỏ Hằng tung tăng tung tởn chạy đến căn teen trường mua bánh ăn đặn mà xã stress.
– Không biết tui lên hình có đẹp hay không nữa? – Nhỏ Hằng vừa gậm bánh vừa trăn trở.
– Đẹp, chắc chắn đẹp mà yên tâm đi. Cùng lắm thì cỡ Chung Vô Diệm thôi mà – Diệp hân đáp lời.
– Bà có tin là tui biến thành má của Chung Vô Diệp luôn hay không – Nhỏ Hằng giật cái bánh của nhỏ ăn ngấu ghiến gọi là trừng phạt.
Hai nhỏ vừa bước vào lớp thì nhỏ Lan nhìn Diệp Hân bảo:
– Chi Thanh vừa kiếm bà.
Nhỏ vừa nghe xong thì tay chân bủn rủn lấp bắp hỏi:
– Bà chị khủng bố đó tìm tui làm gì?
– Chị ấy biểu hôm nay bà nhớ đến buổi sinh hoạt để làm cái gì đó.
Biết ngay là bà chị khủng bố này bắt nhỏ làm osin rồi mà. Khổ lắm, số của nhỏ chắc là số osin mà, đi tới đâu cũng phải làm osin hết.
Trường của nhỏ có quy định, những thành viên không có chức vụ hay công việc gì được giao ở lớp thì phải tham gia công tác đoàn của trường. Mà số nhỏ khổ, trong cả trăm người tham gia, nhỏ lại được chị bí thư đoàn ưu ái đến nỗi nhớ mặt. Hễ nhỏ mà vắng thì bà chị này biết ngay. Mà nói là sinh hoạt cho sang trọng chứ thực chất là đi làm osin mà thôi.
Đợi đến khi ra về, nhỏ dậm chân tuyên bố:
– Hôm nay tui cúp cua, quyết không đến tham gia sinh hoạt đoàn đâu.
– Được tui ủng hộ bà, có việc gì tui sẽ thông báo lại cho bà ngay – Nhỏ Hằng gật đầu ủng hộ, mấy cái việc không hại đến bản thân là nhỏ này ủng hộ hết mình, dù rằng việc này gây hại cho bạn bè nhỏ. Diệp Hân cứ việc cúp cua, nhỏ thì vẫn tham gia sinh hoạt, nhờ trời làm bạn bè với Diệp hân, đi đâu cũng có đôi nên nhỏ cũng hân hạnh được bà chị kia điểm mặt.
– Bà cũng đi cùng tui – Diệp hân lắc đầu nói
– Gì? Sao tui phải đi cùng bà chứ – Nhỏ Hằng trợn mắt nhìn Diệp Hân hỏi, nhỏ sợ cái chị bí thư này lắm nha.
– Bà không nghe câu ca dao này à:
Nắng mưa là chuyện do trời
Cúp cua là chuyện ở đơì học sinh
Cúp cua đừng cúp một mình
Rủ thêm vài đứa tâm tình cho vui.
– Cho nên bà phải đi cùng tui, chứ đi một mình tui thì làm sao mà vui được. Ai bảo bà làm bạn thân của tui làm chi.
Sau đó không để cho nhỏ hằng có dịp chạy thoát, nhỏ cặp cổ nhò Hằng lôi đi.
Nhưng chưa được tới cổng trường thì đã bị bà chị dữ dằn nắm đầu lôi lại kéo về phòng sinh hoạt của đoàn trường.
Nhỏ và nhỏ Hằng cúi đầu ủ rũ theo chị Thanh đi mà thầm than:” Thôi rồi Lượm ơi”
Nhưng thật may, chị Thanh không để ý đến việc hai nhỏ bỏ trốn mà nói:
– Buổi văn nghệ sắp tới, nhà trường bảo đoàn viên chúng ta phải diễn một vở kịch giải trí vì có khách tham dự đến tham quan. Nhưng trong tiết mục của chúng ta không hề có một vở kịch nào do đó cần gấp rút viết kịch bản và diễn tập ngay. Số lượng tiết mục ca nhạc sẽ bị giảm bớt.
– Không được, em đã tập luyện rất nhiều để trình diễn, bây giờ tự nhiên nói bỏ là sao. Rất nhiều bạn thích giọng hát của em lắm – Một bạn nam lên tiếng phản đối.
Cái tên này là một tên đáng ghét rất ư là choảnh chọe, Diệp Hân và nhỏ Hằng rất ghét. Đặc biệt hắn ta lại học cùng lớp với nhỏ Ngọc cũng là anh em bà con gì gì đó của nhỏ Ngọc, đúng là một bọn chó mèo một giuộc lúc nào cũng hách dịch. Hắn tự cho là mình hát rất hay.
– Ai da, đúng đó, bạn Khánh nói rất đúng, em rất thích nghe bạn ấy hát – Diệp hân bèn lên tiếng, cố tình châm chọc hắn ta – Thích đến nỗi mỗi khi thấy bạn ấy bước lên sân khấu là em muốn hát bài hát Hoa sứ nhà chàng ghê luôn.
– Làm gì có bài hoa sứ nhà chàng, chỉ có bài Hoa sứ nhà nàng thôi – Tên Khánh nghe được khen khoái lắm, nhưng thấy Diệp Hân nói sai, bèn lên tiếng đính chính.
– Không phải đâu, bài này là bái Hoa sứ nhà chàng, để mình hát một đoạn cho bạn nghe – Nói xong nhỏ hắng giọng hát -Đêm đêm gửi mùi hương, mùi hôi nách của chàng, đốt trầm hương để vái. Nhờ trời giúp giùm con, trị hôi nách cho chàng …”
Mọi người gnhe nhỏ hát xong thì cười nghiêng ngả. Số là cái tên này có chứng bệnh hách nôi tức là hôi nách không chịu nổi luôn. Mỗi khi hắn ta lên sân khấu hát, là hát liên tù tùy 5 bài. Lại còn nhảy múa nữa mới chết, cho nên khi hắn ta bước xuống thì mồ hôi chảy ròng ròng kéo theo mùi hương làm chết mũi .
– Bà nói xem, ở đây có ai hát hay hơn tui hả?
– Có đó. Chẳng phải ở trường mình có ca sĩ nổi tiếng hay sao – Nhỏ đắc ý đáp – Lúc đó để bạn ấy hát, có phải hơn hay không?
Tên Khánh tái mặt nhìn nhỏ giận dữ.
– ý em nói là lập Khiêm hả? Nhưng em ấy có chịu hát hay không? – Chị Thanh nghi ngại bèn hỏi.
– Chị yên tâm, bạn ấy sẽ hát thôi – Diệp Hân tự tin đáp, dù sao chú đạo diễn cũng muốn quay cảnh cả hai sinh hoạt ở trường mà, đây là cảnh quay tốt không thể bỏ qua nha.
– Được, tốt lắm…quyết định như vậy đi – Chị Thanh gật đầu trong vẻ mặt bí xị của tên Khánh – Diệp Hân, chị gọi em lên đây là để nói, chị quyết định em phụ trách viết kịch bản cho vở kịch.
– Hả?
– Chị, chị uống lộn thuốc hả chị – Sauk hi bình tĩnh, Diệp Hân bèn hỏi.
– Dám trù ẻo chị mày bị bệnh à.
Chị Thanh bèn gõ cái đầu nhỏ một cái cốc khiến nho suýt xoa. Sau đó chị nghiêm giọng nói:
- Lần này, là có một tập đoạn nước ngoài về đầu tư cho các trường học Việt Nam, trường mình may mắn được ch5n là trường tham quan. Cho nên chị nghĩ nên chọn một vở kịch nước ngoài kiểu như Hamlet hay Romeo và Juliet ấy
– Chi, hay là chị thất tình rồi nên muốn tự tử, nhưng muốn có người chết theo cho có bạn liền kéo em theo – Diệp Hân nghe chị Thanh nói thì muốn ngất đi , nhỏ mếu máo ôm lấy áo chị Thanh gào khóc.
– Chú à ! Nhất định phải quay cái này sao chú – Nhỏ nước mắt ròng ròng nhìn chú đạo diễn như chú thỏ con nhỉn bác thợ săn giương súng đầy vẻ tội nghiệp lẫn đáng thương.
– Đúng vậy! – Chú đạo diễn không thèm để ý đến bộ dạng đáng thương của nhỏ mà cứ thế gật đầu.
– Huhu , tại sao…tại sao chứ?
- Tụi còn vẫn còn ở độ tuổi đi học mà, một cảnh quay việc học là điều vô cùng hiển nhiên thôi mà.
– Vậy tại sao không quay tuần vừa rồi luôn đi, lại quay tuần này cơ chứ – Nhỏ nhìn chú đạo diễn đầy oán giận.
Hôm nay, mấy người bọn họ bắt đầu quay cảnh hai đứa cùng nhau học bài. Thế có khổ không cơ chứ. Vốn dĩ nhỏ định làm bài kiểm tra xong rồi thì tha hồ đi chơi, vứt sách vở qua một bên để có thể hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp mà mấy ngày qua bị vùi lấp. Vậy mà….bây giờ lại phải tiếp tục đối mặt với sách vở thế này.
Diệp Hân chán nản ngồi tha thở một tràng.
“Nhà trường là nhà tù
sách vở là kẻ thù
đi học là đi tu
Thầy cô như sát thủ
thời gian như cao su
bạn bè như tôm sú”
– Bà đó, ngồi học bài mà hồn cứ để đâu đâu không hà – Lập Khiêm nhìn nhỏ mắng.
– Ông không nghe người ta nói à?
– Nói gì?
– Học hành như cá kho tiêu
Kho nhiều thì mặn học nhiều thì ngu!
– Ừ ! Nhưng nếu bà không chịu học thì :” Cỗng trường đại học cao vời vợi – Đồng ruộng mênh mông đón em về” . Hiểu chưa, không học thì bà có môn đi hốt phân bò mà sống thôi
– Xí , học làm chi, thi làm gì. Tú Xương còn thi rớt huống chi là tui – Nhỏ liền đưa ra một câu lý sự cùn để biện hộ.
– Tú Xương giống mà hay sao? Ông ấy còn có vợ nuôi, lại là người thông minh, chứ có như bà hay không? Người vừa không thông minh vừa lười , sau này làm sao mà sống. Sau này định làm nhà báo, báo cha báo mẹ à – Lập Khiêm liền dập tắt ngay không chút thương tiếc.
Bị mắng, nhỏ tức lắm nha, nhưng không thể nói lại tiếng nào hết, nhỏ tự an ủi mình:” Bình tĩnh tự tin không cay cú. Âm thầm chịu đựng trả thù sau”
Thấy vẻ mặt cam chịu trong đau khổ, Lập Khiêm bèn động viên.
– Ráng đi, vì chưa hiểu bài nên bà thấy khó nên lười thôi. Chịu khó học, sau này hiểu bài sẽ thấy việc học rất thú vị. Vạn sự khởi đầu nan mà.
– Phải đó, vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản – Nhỏ bèn giễu.
Lập Khiêm liền ném cho nhỏ một ánh mắt giết người, nhỏ nhún vai le lưỡi trêu lại Lập Khiêm.
– Nãy giờ học bài nhiều rồi, thay đổi không khí một chút cũng được.
– Hoan hô, giải lao, giải lao thôi – Nhỏ mừng rỡ vì Lập Khiêm đã đồng ý cho nhỏ nghĩ ngơi rồi.
– Không học bài nữa, đi làm bài tập đi.
Diệp Hân:”…”
Nhỏ nước mắt lưng tràn, hóa ra thay đổi không khí của cái tên khốn này là chuyển từ địa ngục này sang địa ngục khác mà thôi.
– Học phải đi đôi với hành – Lập Khiêm nhìn nhỏ đe dọa.
– Biết rồi, biết rồi. Củ hành đi đôi với củ tỏi chứ gì. Học bài là được chứ gì.
Cuối cùng nhỏ phải ngậm ngùi vừa làm bài tập vừa nuốt nước mắt vào lòng. Ai bảo mẹ nhỏ nhận tiền làm chi, ai bảo nhỏ tự mình nhận mình là người của tên khốn này làm chi, ai bảo nhỏ hứa sẽ nghe theo lời hắn nói làm chi.
Trách trời trách đất chi bằng trách mình vậy. Huhu. Nhỏ vừa ngồi làm vừa than thở:
“Học cho lắm tắm hổng có quần thay
Học cho hay tắm thay hoài cái quần cũ
Học cho lắm cũng ăn mắm với cà
Học tà tà cũng ăn cà với mắm
Học cho lắm cũng đi tắm cởi truồng
Học luồn xuồn cũng cởi truồng đi tắm”
– Hay lần này chúng ta quay đến đây thôi, ngày mai quay tiếp vậy – Anh quay phim thấy nhỏ sầu thảm quá bèn lên tiếng.
– Phải đó, phải đó, nghỉ một chút đi – Nhỏ hồ hởi tán thành.
– Không được đâu anh, cái con sâu lười này, nếu cứ cho nghỉ thì sẽ thành quen thói. Ngày mai quay tiếp, nhỏ sẽ lại than thở tiếp mà thôi – Lập Khiêm xua tay phản đối ngay lập tức.
Nhỏ tức giận phồng mang trợn má quay lại nhìn Lập Khiêm.
– Ông không thể nhân nhượng một chút à.
– Nhân nhượng là tự sát , độc ác là huy hoàng, bà biết không? – Lập Khiêm cũng không vừa nhướn mày đáp trả lại lơi nhỏ ngay.
– Thôi vầy đi. Hôm nay chúng ta tạm thời quay tới đây thôi. Dù sao chú cũng muốn quay cảnh đi học trên trường của hai đứa, với lại hoạt động ngoại khóa của hai đứa. Quay xong, cắt ghép, chỉnh sữa lại một tí là OK. Quyết định vậy đi.
– Hả – Cằm nhỏ xuống tới tận cổ của nhỏ luôn.
Ôi trời ơi, vốn dĩ khi quay chỉ quay chừng một buổi mà thôi. Nhưng quay như vầy, chẳng phải là suốt tuần luôn rồi còn gì nữa chứ, vậy thì làm sao mà đi chơi đây. Thiệt là nhỏ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà. Biết vậy nhỏ ráng ngồi quay cho xong luôn cái cảnh học bài này cho rồi thì đâu cần phải quay tiếp mấy bữa nữa chứ. Huhu.
– Cá không ăn muối cá ươn, con không ăn muối…..thiếu iot rồi con ơi – Lập Khiêm nhìn bản mặt như bún thiu của nhỏ phá ra cười chọc.
– Hôm qua quay thế nào ? – Nhỏ hằng thấy bộ mặt đưa đám của nhỏ thì hỏi.
– Đừng nhắc nữa – Diệp Hân ủ rũ trả lời. Đáng lí hôm qua là ngày nhỏ thấy sảng khoái vô cùng vì chiến thắng được nhỏ Ngọc, còn khiến cho nhỏ này chết khiếp một phen. Không ngờ nhỏ chưa được hưởng thụ lâu đã gặp ngay cảnh học hành.
– Nhưng đã xảy ra chuyện gì mà nhìn bà giống như ma vậy – Nhỏ Hằng chắc lưỡi hỏi.
Nhỏ đành thở dài kể lại, tưởng rằng bạn cùng mình san sẽ, ai dè nhỏ hằng lại nhảy cẩng lên reo mừng:
– Thật hả? Mừng quá đi.
– Tui thảm vậy mà bà mừng à.
– Hầy, bà không biết gì hết trơn á. Có biết chương trình nào đang được yêu thích hiện nay hay không hả.
Ngoài việc ăn, nghe nhạc, xem phim, đọc truyện ra, nhỏ không hứng thú lắm với mấy cái chương trình khác. Cho nên dù nhỏ là nhân vật chính thì cũng chỉ xem chơi như vậy thôi chứ cũng không hề quan tâm đến nó có được yêu thích hay không.
– Vậy thì sao?
– Nếu như đến quay ở trường mình thì trường mình nổi tiếng lắm cho xem. Mọi người còn có cơ hội lên hình nữa chứ – Nhỏ hằng phấn khích nói.
– Vậy chả lẽ bà thấy tui bị như thế mà bà lại vui à. Tui nói ra để bà tìm cách giúp tui mà – Nhỏ nổi giận khi thấy đứa bạn chả hề buồn cho sự mất tự do của nhỏ.
Nhỏ Hằng ngh nhỏ trách cười hì hì đáp:
– Thân heo vừa béo lại vừa ù
Bảy nổi ba chìm với nước lu
Chết đuối quẫy chân không ai cứu
Đứa nào mà cứu, đứa ấy ngu
Nói xong nhỏ Hằng chạy vọt đi trước khi Diệp hân tóm được. Diệp hân tức giận dậm chân than trời:
– Bạn bè có phúc cùng chia, có hoạ …trốn sạch ở nơi phường nào ???
Đang chạy giữa chừng, nhỏ Hằng chợt quay lại hỏi:
– Nè bà, vậy có phải hôm nay là bắt đầu quay cảnh trường học hay không?
– Ừ! Là hôm nay nè, bởi vậy tui mới rầu nè – Nhỏ thở dài một hơi.
– Sao mà phải rầu, tui thấy chuyện này thiệt là tuyệt quá đi mất.
– Ừ, tuyệt với bà chứ chẳng tuyệt với tui chút nào. Động não thử đi, ngu như tui mà quay cảnh học hành trên lớp, cô giáo kêu lên không biết làm bài, chẳng khác nào nói cho mọi người biết mình chính là đồ ngu hay sao?
– Ờ ha, cũng may tui còn não để động, còn bà chẳng có não để động hèn chi ngu – Nhỏ Hằng tỏ vẻ vô tư đáp.
Diệp Hân tức nổ đom đóm mắt vì có đứa bạn chuyên sốc họng mình không. Nhỏ lườm nhỏ hằng một cái thiệt là bén .
– Thôi không nói nhiều với bà nữa, tui đi làm điệu đây, ngồi gần bà được thơm lay, hehe, quay bà sao thiếu phần tui được – Nhỏ Hằng thấy mặt nhỏ hầm hầm liền đánh bài chuồn
– Bà đúng là cái đồ:” Thấy người sang bắt quàng làm họ. Thấy người khó bỏ mặc đi luôn” mà
– Kệ tui – Nhỏ hằng bĩu môi – Vậy mà có đứa có quỳ xin được làm bạn với tui như bà mới chết đó.
– Có ma mới thèm quỳ dưới chân bà.
– Nói mới nhớ, hồi đó vì sao tụi mình thân nhau nhỉ – Nhỏ Hằng chợt reo lên.
– Không nhớ nữa .
Hai đứa đang hâm hở kéo nhau đi thì thấy nhỏ Ngọc đang đi về hước ngược lại. Nhỏ Ngọc thấy hai nhỏ thì đanh mặt lại, mím môi căm tức.
– Oan gia ngõ hẹp thật, đi đâu cũng gặp mặt – Nhỏ kề tai nhỏ Hằng nói nhỏ.
– Gì đây, bộ muốn tiếp tục nhỏ cỏ hay sao. Tụi này sẵn lòng lắm à nha – Nhỏ hất mặt hỏi coi ai sợ ai cho biết.
– Đừng vội đắt ý, lần này là do Lập Khiêm dạy bà học mà thôi, có thắng cũng chẳng vẻ vang gì cả. – Nhỏ Ngọc nhướn mày đáp – Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.
– Cám ơn , mình chẳng thèm làm anh hùng gì hết nên không cần vẻ vang đâu . Càng không có lần sau – Diệp Hân cười châm biếm nói
– Mình thấy ngón chân bạn được cắt cỏ nhìn rất đẹp, để mình giúp làm nốt chân bên kia luôn đi – Nhỏ Hằng cố ý trêu chọc.
Nhỏ Ngọc xanh mặt, lườm mắt nhìn nhỏ Hằng nói:
– Không cần.
Nói xong nhỏ Ngọc hất tóc xách đít bỏ đi. Hai nhỏ nhìn theo dáng vẻ hấp tấp đầy sợ hãi của nhỏ Ngọc cười lớn.
– Đáng lí ra bà không nên mềm lòng, để tui cắt đi mái tóc của nhỏ đó, để coi sau này còn dám hất tóc chảnh chọe thế hay không cho biết – Nhỏ hằng nhìn bộ tóc dài phất qua, phất lại của nhỏ Ngọc mà phát ghét.
– Hầy, cười người chớ dại cười lâu, cuời hết hôm trước hôm sau lấy gì cười . Cứ để dành đó đi, mai sau chúng ta còn nhiều dịp khiến nhỏ tức học máu mà, lo gì. Đi thôi.
Được nhà trường chấp thuận đoàn quay bắt đầu ghi hình cảnh học bải của hai đứa trên lớp. Mấy đứa bạn thầm nhìn Diệp Hân mắng :” Sao bà không nói trước cho tụi tui biết để trang điểm cho đẹp”
Nhỏ đâu có ngu mà thông báo chứ. Nghĩ thử coi, một cái lớp học mà toàn bộ nữ sinh toàn mắt xanh mỏ đỏ không hà, nhìn giống cái động gì ngoài động bàn tơ của 7 yêu tinh nhền nhện trong tác phẩm kinh điển Tây Du Ký chứ. Chỉ có cô giáo văn của nhỏ thì đúng là mắt xanh mỏ đỏ mà thôi. Chắc cô được thầy hiệu trưởng thông báo rồi nên đã kịp make up cho bản thân rồi. Trông bộ dạng nhu mì của cô mà choáng. Diệp Hân khóc thầm nhìn cô giáo:
– Cô à cô, rõ ràng cô đã nói là :” Các em hãy cứ học bình thường thôi, xem như không có chuyện gì” , vậy mà cô thì …chậc chậc ….thật là hết thuốc nói mà.
Buổi ghi hình hết sức bình thường, vậy mà cả lớp lại căng còn hơn dây đàn mới ghê chứ. Chả có đứa nào dám nhúc nhích rục rịch gì hết, đứa nào cũng mắt sáng hơn sao, trí tuệ minh mẫn. Xem đó, cũng có một ngày quỷ sứ biến thành học sinh ngoan . Chứ ngày trước hễ mà học môn văn là cả lớp tụi nó ca bài ca:
“Học trò ngày nay quậy tới trời
10 thằng đi học 9 thằng chơi
3 thằng đến lớp 2 thằng ngủ
Còn lại thằng kia cũng gật gù”
Môn văn và giọng đọc văn đầy truyền cảm của cô văn chính là liều thuốc chữa bệnh mất ngủ công hiệu nhất. Cô văn của tụi nhỏ còn được bầu chọn là tiến sĩ gây mê mà.
Cũng may phước, hôm nay lớp nhỏ học tiết văn, cô văn coi như cũng giúp nhỏ, cho nhỏ có dịp thể hiện. Kêu nhỏ đứng lên đọc bài văn cho cả lớp nghe.
Cuối cùng cũng trả qua được buổi ghi hình của lớp văn một cách êm đẹp dù nó khá chán phèo. Mấy anh chị lại kéo sang lớp Lập Khiêm, nghe nói lớp hắn ta tiết sau là tiết toán, vậy là hắn ta sẽ có cơ hội khoe trí tuệ bẩm sinh của mình.
– Oa…oa…oa…cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống bị ràng buộc rồi – Diệp Hân uốn mình vặn người reo lên mừng rỡ – Đi ăn thôi.
Nhỏ và nhỏ Hằng tung tăng tung tởn chạy đến căn teen trường mua bánh ăn đặn mà xã stress.
– Không biết tui lên hình có đẹp hay không nữa? – Nhỏ Hằng vừa gậm bánh vừa trăn trở.
– Đẹp, chắc chắn đẹp mà yên tâm đi. Cùng lắm thì cỡ Chung Vô Diệm thôi mà – Diệp hân đáp lời.
– Bà có tin là tui biến thành má của Chung Vô Diệp luôn hay không – Nhỏ Hằng giật cái bánh của nhỏ ăn ngấu ghiến gọi là trừng phạt.
Hai nhỏ vừa bước vào lớp thì nhỏ Lan nhìn Diệp Hân bảo:
– Chi Thanh vừa kiếm bà.
Nhỏ vừa nghe xong thì tay chân bủn rủn lấp bắp hỏi:
– Bà chị khủng bố đó tìm tui làm gì?
– Chị ấy biểu hôm nay bà nhớ đến buổi sinh hoạt để làm cái gì đó.
Biết ngay là bà chị khủng bố này bắt nhỏ làm osin rồi mà. Khổ lắm, số của nhỏ chắc là số osin mà, đi tới đâu cũng phải làm osin hết.
Trường của nhỏ có quy định, những thành viên không có chức vụ hay công việc gì được giao ở lớp thì phải tham gia công tác đoàn của trường. Mà số nhỏ khổ, trong cả trăm người tham gia, nhỏ lại được chị bí thư đoàn ưu ái đến nỗi nhớ mặt. Hễ nhỏ mà vắng thì bà chị này biết ngay. Mà nói là sinh hoạt cho sang trọng chứ thực chất là đi làm osin mà thôi.
Đợi đến khi ra về, nhỏ dậm chân tuyên bố:
– Hôm nay tui cúp cua, quyết không đến tham gia sinh hoạt đoàn đâu.
– Được tui ủng hộ bà, có việc gì tui sẽ thông báo lại cho bà ngay – Nhỏ Hằng gật đầu ủng hộ, mấy cái việc không hại đến bản thân là nhỏ này ủng hộ hết mình, dù rằng việc này gây hại cho bạn bè nhỏ. Diệp Hân cứ việc cúp cua, nhỏ thì vẫn tham gia sinh hoạt, nhờ trời làm bạn bè với Diệp hân, đi đâu cũng có đôi nên nhỏ cũng hân hạnh được bà chị kia điểm mặt.
– Bà cũng đi cùng tui – Diệp hân lắc đầu nói
– Gì? Sao tui phải đi cùng bà chứ – Nhỏ Hằng trợn mắt nhìn Diệp Hân hỏi, nhỏ sợ cái chị bí thư này lắm nha.
– Bà không nghe câu ca dao này à:
Nắng mưa là chuyện do trời
Cúp cua là chuyện ở đơì học sinh
Cúp cua đừng cúp một mình
Rủ thêm vài đứa tâm tình cho vui.
– Cho nên bà phải đi cùng tui, chứ đi một mình tui thì làm sao mà vui được. Ai bảo bà làm bạn thân của tui làm chi.
Sau đó không để cho nhỏ hằng có dịp chạy thoát, nhỏ cặp cổ nhò Hằng lôi đi.
Nhưng chưa được tới cổng trường thì đã bị bà chị dữ dằn nắm đầu lôi lại kéo về phòng sinh hoạt của đoàn trường.
Nhỏ và nhỏ Hằng cúi đầu ủ rũ theo chị Thanh đi mà thầm than:” Thôi rồi Lượm ơi”
Nhưng thật may, chị Thanh không để ý đến việc hai nhỏ bỏ trốn mà nói:
– Buổi văn nghệ sắp tới, nhà trường bảo đoàn viên chúng ta phải diễn một vở kịch giải trí vì có khách tham dự đến tham quan. Nhưng trong tiết mục của chúng ta không hề có một vở kịch nào do đó cần gấp rút viết kịch bản và diễn tập ngay. Số lượng tiết mục ca nhạc sẽ bị giảm bớt.
– Không được, em đã tập luyện rất nhiều để trình diễn, bây giờ tự nhiên nói bỏ là sao. Rất nhiều bạn thích giọng hát của em lắm – Một bạn nam lên tiếng phản đối.
Cái tên này là một tên đáng ghét rất ư là choảnh chọe, Diệp Hân và nhỏ Hằng rất ghét. Đặc biệt hắn ta lại học cùng lớp với nhỏ Ngọc cũng là anh em bà con gì gì đó của nhỏ Ngọc, đúng là một bọn chó mèo một giuộc lúc nào cũng hách dịch. Hắn tự cho là mình hát rất hay.
– Ai da, đúng đó, bạn Khánh nói rất đúng, em rất thích nghe bạn ấy hát – Diệp hân bèn lên tiếng, cố tình châm chọc hắn ta – Thích đến nỗi mỗi khi thấy bạn ấy bước lên sân khấu là em muốn hát bài hát Hoa sứ nhà chàng ghê luôn.
– Làm gì có bài hoa sứ nhà chàng, chỉ có bài Hoa sứ nhà nàng thôi – Tên Khánh nghe được khen khoái lắm, nhưng thấy Diệp Hân nói sai, bèn lên tiếng đính chính.
– Không phải đâu, bài này là bái Hoa sứ nhà chàng, để mình hát một đoạn cho bạn nghe – Nói xong nhỏ hắng giọng hát -Đêm đêm gửi mùi hương, mùi hôi nách của chàng, đốt trầm hương để vái. Nhờ trời giúp giùm con, trị hôi nách cho chàng …”
Mọi người gnhe nhỏ hát xong thì cười nghiêng ngả. Số là cái tên này có chứng bệnh hách nôi tức là hôi nách không chịu nổi luôn. Mỗi khi hắn ta lên sân khấu hát, là hát liên tù tùy 5 bài. Lại còn nhảy múa nữa mới chết, cho nên khi hắn ta bước xuống thì mồ hôi chảy ròng ròng kéo theo mùi hương làm chết mũi .
– Bà nói xem, ở đây có ai hát hay hơn tui hả?
– Có đó. Chẳng phải ở trường mình có ca sĩ nổi tiếng hay sao – Nhỏ đắc ý đáp – Lúc đó để bạn ấy hát, có phải hơn hay không?
Tên Khánh tái mặt nhìn nhỏ giận dữ.
– ý em nói là lập Khiêm hả? Nhưng em ấy có chịu hát hay không? – Chị Thanh nghi ngại bèn hỏi.
– Chị yên tâm, bạn ấy sẽ hát thôi – Diệp Hân tự tin đáp, dù sao chú đạo diễn cũng muốn quay cảnh cả hai sinh hoạt ở trường mà, đây là cảnh quay tốt không thể bỏ qua nha.
– Được, tốt lắm…quyết định như vậy đi – Chị Thanh gật đầu trong vẻ mặt bí xị của tên Khánh – Diệp Hân, chị gọi em lên đây là để nói, chị quyết định em phụ trách viết kịch bản cho vở kịch.
– Hả?
– Chị, chị uống lộn thuốc hả chị – Sauk hi bình tĩnh, Diệp Hân bèn hỏi.
– Dám trù ẻo chị mày bị bệnh à.
Chị Thanh bèn gõ cái đầu nhỏ một cái cốc khiến nho suýt xoa. Sau đó chị nghiêm giọng nói:
- Lần này, là có một tập đoạn nước ngoài về đầu tư cho các trường học Việt Nam, trường mình may mắn được ch5n là trường tham quan. Cho nên chị nghĩ nên chọn một vở kịch nước ngoài kiểu như Hamlet hay Romeo và Juliet ấy
– Chi, hay là chị thất tình rồi nên muốn tự tử, nhưng muốn có người chết theo cho có bạn liền kéo em theo – Diệp Hân nghe chị Thanh nói thì muốn ngất đi , nhỏ mếu máo ôm lấy áo chị Thanh gào khóc.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét