Searching...
Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Bảy Ngày Để Nói Anh Yêu Em - Chương 7

Bước thứ hai, nhỏ há miệng thật rộng, cố hít thật nhiều không khí vào người làm cho khản giọng đi, rồi gọi điện thoại đến cho đài truyền hình, bắt đầu công cuộc từ chối.

– Vâng…em cũng không biết tại sao…ngủ dậy thấy người khó chịu, bây giờ bắt đầu nóng sốt, cổ họng ngức ngáy nói không nổi ạ – Diệp Hân giả vờ than thở, nói không ra hơi, bộ dạng thảm thiết.

– Thôi vậy em cứ nghĩ ngơi đi – Diệp Hân gọi đến số điện thoại ở đài báo cáo tình hình, đây không phải là số của chị Nga, chị đó nghe xong bèn nói – Thời gian cũng còn dài mà. Chắc tới hôm đó em sẽ hết bệnh thôi. Về phía Lập Khiêm chị sẽ nói giúp, chị biết em cũng tiếc lắm.

Diệp Hân nghe xong thì thấy choáng : « Tiếc cái gì mà tiếc, chị ta không phải cho rằng như nhỏ tiếc vì lỡ mất một buổi gặp gỡ cái tên Lập Khiêm kia đấy chứ. Làm ơn đi, nhỏ thèm vào cái tên đó »

Nhưng Diệp Hân cố nhịn, giả vờ nói :

– Dạ vâng , em cũng tiếc lắm .

Cúp điện thoại xuống nhỏ thở phào vui sướng, nhỏ Hằng nhìn nhỏ bĩu môi nói :

– Gớm , giờ tui mới biết bà là tổ sư nói dóc đó.

– Cái gì mà tổ sư nói dóc chứ, cái này là diễn kịch ….diễn kịch đó có biết không ? Có bao nhiêu vở kịch này là thật nào – Nhỏ ngang bướng cãi lại.

Từ chối ngày mai đến đài truyền hình là bước thứ hai đã thành công. Cái bước sau này mới khó đây. Hồi sáng nhỏ vừa bước xuống là mẹ nhỏ đã hỏi :

– Nghe nói hôm nay con và Lập Khiêm phải cùng đến đài truyền hình phải không ?

Nhỏ suýt chút bị sặc nước miếng mà chết, không ngờ mới đây mẹ nhỏ lại nắm thông tin nhanh đến như thế. Nhỏ đúng là khổ rồi đây.

Cho nên ngay từ sáng, nhỏ đã than nhức đầu. Bây giờ chỉ cần về nhà diễn kịch tiếp là OK. Haha

Nhỏ về nhà, chui ngay vào phòng chùm mềm kín mít lại chờ đến khi mẹ nhỏ về.

– Phù ….

Diệp Hân thỉnh thoảng lại chui ra hit lấy hít để không hí thoáng mát bên ngoài, tóc tai mặt mũi gì gì đó của nhỏ toàn mồ hôi không. Nhỏ thở ra thở vô , đúng là cực hình mà. Cái kế con rùa rút đầu này, đúng là nên dùng cho mùa đông thì hơn, cực hình, đúng là cực hình mà.

Nhưng mà, nhỏ đành phải ráng chịu đựng chứ biết sao bây giờ, đã lỡ leo lưng cọp thì làm sao mà xuống.
Chờ đợi mãi, cuối ùng mẹ nhỏ cũng đã xuất hiện ngay trước cửa phòng của nhỏ.

– Mẹ nghe nói con bị bệnh à.

Nhỏ giả vờ run run thở dốc đáp :

– Hồi sáng con bảo mẹ rồi, con thấy hơi nhức đầu. Không ngờ vào học thì thấy trong người khó chịu vô cùng.

Mẹ nhỏ đưa tay sờ trán nhỏ thấy nóng hổi.

– Người con nóng quá, mở mền ra đi cho thoáng.

Mẹ nhỏ vừa đưa tay định kéo mền ra thì nhỏ đã giữ lại :

– Đừng mẹ ơi, con thấy lạnh lắm.

Mẹ nhỏ nghe vậy thì đâm hoảng, lo lắng nói :

– Lúc nóng lúc lạnh à.

– Dạ – Diệp Hân yếu ớt trả lời.

– Không được rồi, ngồi dậy thay đồ mẹ chở con đi bệnh viện ngay.

Nghe mẹ nói, nhỏ đâm ra hoảng, bình thường dùng chiêu này, mẹ nhỏ toàn cho nhỏ uống thuốc trước xem có hạ hay không đã rồi mới đưa đi bệnh viện. Sao lần này lại không nói không rằng đòi lôi nhỏ đến bệnh viện.
Nhỏ đang định mở miệng từ chối thì….

– Không cần đâu cô. Cháu có mua thuốc cho Hân uống , uống xong chắc bạn ấy sẽ khỏe thôi – Tiếng Lập Khiêm vang lên ở cửa.

– Con mua thuốc cho Hân rồi à – Mẹ nhỏ dịu dàng hỏi.

Gớm….mẹ nhỏ lúc nào đối với nhỏ như bà la sát, còn với cái tên khốn đó như đức mẹ hiền từ. Đúng là trong người ngoài mà khinh rẻ người trong nhà mà.

– Dạ, con còn mua thêm thức ăn cho bạn ấy ăn. Người bệnh hay đắng miệng không muốn ăn cơm – Lập Khiêm lễ phép trả lời, còn giơ cao mấy cái bịch chứa đựng mấy món thức ăn thơm lừng.

– Con ngoan quá, cô cám ơn con. Vậy con cứ ở đây, chờ Hân ăn xong thì bắt nó uống thuốc giúp cô nha – Nói xong mẹ nhỏ đi ra ngoài.

– Dạ, cô yên tâm, tụi con là bạn bè thân mà – Lập Khiêm cười đáp, mắt liếc nhìn về phái nhỏ một cách gian xảo.

Diệp Hân bỗng thấy lạnh cả sống lưng. Cái tên khốn này khi không hôm nay tốt bụng như vậy lo lắng cho nhỏ còn mua cả thức ăn, chắc chắn là có âm mưu mà.

Nhưng nhìn mấy món ăn mà Lập Khiêm bày trên bàn nhỏ không khỏi nuốt nước miếng đánh ực. Cái tên khốn này coi như cũng có lương tâm mua toàn những thứ nhỏ thích ăn. Nào là gà ráng KFC, nào là bánh bulding….

Diệp Hân giả vờ thở mệt nhọc, chờ Lập Khiêm kêu nhỏ ngồi dậy chén sạch những món ăn hấp dẫn kia. « Hehe…gà ráng chờ đó, tao đến đây …. » Mắt nhỏ nhìn chằm chặp vào mấy cái đùi gà , cánh gà trước mặt, nước miếng chảy ròng ròng như sợ đùi gà có chân chạy mất, cánh gà vỗ cánh bay đi.

Nhưng …..đùi gà không mọc chân chạy mất , cánh gà không vỗ cánh bay đi ….mà chúng chui vào bụng của cái tên khốn Lập Khiêm.

Diệp Hân chớp chớp mắt không tin vào mắt của chính mình, cái tên khốn kia đang nhai nhóp nhép cái chân gà rán, thứ mà hắn vừa khoe khoang là mua cho nhỏ.

– Ông…sao ông nói là mua cho tui – Nhỏ giận run người, máu nóng bốc lên đỉnh đầu muốn bóc khói, ghiến răng ghiến lợi nhìn Lập Khiêm với hai con mắt hình viên đạn trong lòng nói lời vĩnh biệt với cái đùi gà vừa bị Lập Khiêm chém sạch chỉ còn trơ cái xương.

– Ờ ha ….tui mua cho bà ăn mà …- Lập Khiêm làm như sực nhớ, nhìn cai xương gà nằm chổng trơ, bình thản lấy khăn giấy chùi miệng rồi mới quay lại nhìn nhỏ nói tiếp – Đúng là mua cho bà ăn, nhưng chợt nhớ người bệnh nên ăn những món nhẹ nhàng dễ tiêu hóa mới mau hết bệnh. Mấy món này dầu mỡ nhiều khó tiêu hóa lắm.

Nói rồi tiếp tục lấy cái cánh gà ăn ngon lành.

Diệp Hân tức muốn nổ đom đóm mắt,nhỏ âm thầm gạt lệ, à không gạt nước miếng sang một bên, tức tối nguyền rủa Lập Khiêm : » Tui vái trời cho ông ăn xong mắc xương chết luôn cho rồi đi »

Nhìn Lập Khiêm ăn xong cái cánh gà, còn chùi tay lau miệng sạch sẽ, nhỏ hằn học hỏi :

– Sao tự nhiên ông qua đây.

Lập Khiêm không trả lời, mò trong túi ra một thỏi socola cực bự, là soxola của pháp, chìa ra trước mặt nhỏ :

– Ăn gà không được, thôi thì ăn socola đi.

Diệp Hân nhìn thỏi socola thì mừng rơn, socola của Pháp nha, nhỏ xin rút lại lời nguyền rủa lúc nãy mới được, cái tên này xem ra cũng tốt bụng lắm. Nhỏ bèn đưa tay ra đón lấy.

Nhưng Lập Khiêm chợt giật lại làm tay nhỏ trở nên thừa thải, nhỏ trợn mắt nhìn Lập Khiêm. Tên này làm như không có gì, gác tay chống cằm như suy nghĩ nói.

– Mà không được, ăn socola nóng lắm, bà đang bệnh thế này, ăn socola vào không tốt đâu, thôi đừng ăn.
Nói xong, bỏ lại vào túi.

Diệp Hân nhắm mắt lại hít một hơi, sự tức giận của nhỏ đã chạm đỉnh bùng phát rồi, không thề kiềm chế được nữa. Nhò hét lên :

– Du Lập Khiêm….ông chết đi …..

– Ồ…bà còn sức hét lên như vậy thì chắc là không sao rồi, rất tốt…ngày mai có thể đến đài truyền hình được rồi.

– Tui thật sự bị bệnh chứ bộ ….Mau về đi, cho tui nghỉ ngơi – Nhỏ vội vàng giả bệnh, nằm xuống trùm chăn lại.

Lập Khiêm không đáp nhưng theo tiếng bước chân, nhỏ biết hắn ta đang đến bên giường của nhỏ. Hắn ta đứng yên đó thật lâu không động đậy, nhỏ cũng không dám động đậy, không biết hắn ta đang làm gì. Nhỏ đang giả vờ bệnh để trốn tránh càng không dám lộ mặt ra.

Được vài phút, nhỏ bắt đầu thấy nóng nực và ngộp thở vô cùng, nhỏ thở ra thở vào như con chó khác nước nhưng nhất quyết không chui ra, đang lúc không chịu nổi định tung mền ra thì cái mền đã tự bay ra khỏi người nhỏ rồi.

Đó là một cảm giác thiên đường khó tả. Gió từ cánh quạt lùa tới phả lên người nhỏ, xua đi từng cơn nóng nực như thêu đốt nhỏ. Diệp Hân không thèm để ý đến sự có mặt của Lập Khiêm nữa, nhỏ nằm sải tay chân hít thở thật mạnh, hưởng thụ sự mát rượi mà máy quạt đem lại.

– Sao hả – Lập Khiêm chống cằm hất mặt nhìn Diệp Hân đang thở phì phò hỏi – Còn muốn chùm mền nữa không ? Để xem lần này chịu được bao nhiêu lâu.

– Cái gì mà muốn hay không muốn chứ, bệnh thì phải đắp mền chứ – Diệp Hân nướn mày cải lại.

– Bà định lừa ai hả. Cái gì mà tam thập lục kế của bà….tui còn lạ gì nữa – Lập Khiêm đắc ý vạch trần kế hoạch giả bộ của nhò.

Đó…cái gì mà bạn từ thanh mai trúc mã, cái gì là bạn nối khố mặc chung cái quần tà lõn….có nghĩa là đến cái nốt ruồi bí mật ở mông mình nó cũng biết tất tần tật, nhỏ đã hiểu rồi. Nhỏ đau lòng thở dài khi biết kế hoạch của mình đã bị vạch trần như bóc vỏ chuối thì chột dạ vô cùng. Tức giận nhưng không thể nói ra nên đành nhai nuốt hã giận thôi, cho nên nhỏ ngang bướng nói :

– Ừ …tui giả bộ bệnh đó rồi sao. Ông làm gì được tui ….

Nhỏ trợn mắt thách thức Lập Khiêm ….

– Tui đâu dám làm gì bà …để cô xử bà ….- Lập Khiêm nói rồi quay lưng bỏ đi.

– Đứng lại ….- Nhỏ ghiến răng tức tối gầm lên – Ông muốn gì.

– Ngày mai đi đến đài, đừng có gây khó dễ nữa, đây là chương trình đầu tiên của người ta, ai cũng trông chờ nó thành công tốt đẹp và được yêu thích, đừng để vì bà mà hủy bỏ cả một chương trình như thế.

Nhỏ nghe Lập Khiêm nói cũng cảm thấy tội lỗi vô cùng, nhưng mà đã lỡ tuyên bố với mấy đứa bạn là sẽ không tham gia rồi, bây giờ mà tham gia sẽ mất mặt lắm, còn gì chỗ đứng trong lớp nữa chứ.

– Sao không tìm người khác đi, ông chỉ cần nói, ông không thích tôi là được rồi mà. Họ nhất định là sẽ chiều ý ông đổi người ngay – Nhỏ lầu bầu nói.

– Nếu làm theo lời bà, tui sẽ bị mang tiếng là chảnh chọe, sẽ mất hết hình tượng, bà bồi thường cho tui chắc Lập Khiêm khinh bỉ nhìn nhỏ.

Nhỏ lầm bầm nguyền rủa cái tên không bao giờ chịu để bản thân thiệt thòi là hắn một trận đến 8 kiếp sau cũng không yên ổn, bởi vì không thể nguyền rủa tám đời tổ tiên của hắn như mọi người được. Nhỏ luôn là người công tư hân minh, ai làm thì người đó chịu, sao lại để người khác gánh tộ thay cho hắn ta chứ.

– Nói thật đi. Không phả là bà còn thích tui chứ ? – Lập Khiêm cố tình khiêu khích hỏi – Bà sợ rằng sẽ không cưỡng lại sức hút của tui chứ gì – Nói xong Lập Khiêm cười nham nhở nhìn nhỏ đắc ý.

– Phi…phi…phi….hèn chi mà nãy giờ tui nghe mùi thúi, hóa ra là do hôm nay ông không xúc miệng trước khi ra đường. Làm ơn đi, chú ý hình tượng của mình một chút, lần sau ra đường nhớ đánh răng rửa mặt cho sạch có biết không. Nếu không người ta nghe được cái miệng thúi của ông mà ngất xỉu mất. Nếu lười quá thì mua nước xúc miệng đi, chứ để miệng thúi nói nhảm nhí quá – Nhỏ độc mồm độc miệng nói rồi nghĩ bụng « Hôm nay bà cho mày chết trong tay bà »

– Bà nói cái gì . Có bà mới là đồ lười đó, ăn xong rồi đi ngủ không chịu đánh răng xúc miệng thì có. Đồ heo lười…- Lập Khiêm bị Diệp Hân chọc tức bèn hằn học nói.

– Ai bảo ông tự cao tự đại làm chi. Đúng vậy, tui thừa nhận trước đây tui có chút chút thích ông. Bởi vì từ nhỏ đến lớn bên cạnh tui là ông, nên tui mới ngộ nhận như vậy thôi, bây giờ tui hiểu ra rồi, trên đời này con trai hơn ông có hàng vạn người. Người như ông xin lỗi nha, nếu muốn theo đuổi tui thì không có cửa đâu. Ông sẽ bị loại ngay vòng gửi xe.

– Xí …người như bà, ai mà thèm theo đuổi. Tui hỏi bà, nếu không thích tui, mắc gì bà không chịu tham gia. Không phải bà sợ xiêu lòng trước tui thì là gì.

– Bộ tui điên hay sao lại thích ông hả. Ông không biết là ngựa sẽ không để mình bị vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ à.

– Đúng đó, ngựa không vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ đâu, nhưng bà đâu phải là ngựa. Vấp ngã hai ba lần cũng là chuyện bình thường …haha… Nếu bà không thích tui thì chứng minh chó tui xem đi.

– Chứng minh bằng cách nào ?

– Chấp nhận tham gia chương trình Hẹn hò cùng thần tượng lần này. Nếu cuối cùng bà không thích tui thì tui sẽ tin – Lập Khiêm bèn nói khích.

– Được, tham gia thì tham gia. Chỉ sợ là quay ngược lại ông sẽ thích cho mà xem – Diệp Hân ưỡng ngực đáp.

– Haha…bà tự tin thấy sợ luôn. Được, quyết định vậy đi. Hai chúng ta, người nào thích người kia trước thì sẽ trở thành kẻ thua cuộc. Thế nào, có dám đánh cuộc hay không ? – Lập Khiêm nhìn nhỏ thích thức.

– Được, nếu như ai là người thua cuộc, chấp nhận chịu sự sai bảo của người kia dù là bất cứ chuyện gì cũng không được than vãn.

– Quyết định vậy đi. Không được nuốt lời.

– Ai không giữ lời sẽ là con chó con.

– Bà cứ chờ ngày trở thành con chó con đi – Lập Khiêm nói chắc như đinh đóng cột nhìn nhỏ cười cười rồi bỏ đi.

Nhìn Lập Khiêm đi rồi, Diệp Hân cảm thấy có gì đó không ổn. Vài giây sau nhỏ cảm thấy như ai vừa đánh vào đầu mình một cái để rồi nhỏ nhận ra một điều. Nhỏ đã chấp nhận lời khiêu chiến của tên kia.

Huhu….nhỏ tự trách bản thân sao mà dại dột chấp nhận lời thách thức của tên đó. Nhỏ bị lừa rồi….cái tên khốn đó cố tình khiêu khích để nhỏ nhận lời tham gia, mà nhỏ lại không hề hay biết gì. Chắc chắn giờ này hắn ta đang đắc ý vì lừa được nhỏ rồi.

Khốn…..khốn….nhỏ ghiến răng kèn kèn, hận không thể giết chết được cái tên khốn này. Tại sao pháp luật lại không cho chúng ta giết cái tên mà chúng ta ghét chứ, tại sao cứ cho kẻ thù sống cùng một vòm trời với chúng ta chứ.

Diệp Hân tức giận nhằm cái gối ôm tưởng tượng ra Lập Khiêm ra sức cắn, đánh, **** ….

– Nhìn khỏe như vậy chắc chắn là giả bệnh rồi – Một giọng nói vang lên sau lưng nhỏ.

– Đúng đó, tui giả bệnh đó thì sao nào hả cái đồ khốn

Nhỏ tức giận mắng lại, nhưng nhận ra cái giọng nói này hình như không phải của tên khốn đó. Diệp Hân rét run quay đầu nhìn lại.

Má ơi ! Người đứng trước mặt nhỏ còn hơn cả La Sát bà bà trong Tây Du Ký nữa.

– Mẹ ơi ! Con biết lỗi rồi.

Nhỏ ảo nảo bước vào lớp học. Nhỏ Hằng nhìn nhỏ ngạc nhiên hỏi :

– Không phải bà lười đi xe đạp sao, không phải bà bảo cái xe đó cũ xì hư rồi, ăn mày mới đi, có mà cho ve chai chứ bà không thèm đi nữa sao. Hôm nay sao tự nhiên lại đi nó, bộ định làm ăn mày à.

Nhỏ Hằng đã chạm vào sự đau khổ của nhỏ. Nhỏ nhìn nhỏ Hằng khóc không thành tiếng, mếu máo nhăn nhó đến khó coi. Nhỏ thằng thấy nhỏ như vậy thì hơi hoảng, lo lắng hỏi. Nhỏ bèn kể lại mọi chuyện.

Chuyện là, hôm qua nhỏ giả bệnh, cuối cùng bị mẹ nhỏ phát hiện ra. Ai nói : » Lòng mẹ bao la như biển thái bình chứ », toàn là nói dối thôi. Người như mẹ nhỏ tình bao la được bằng con kiến mà thôi. Một lần gian dối liền trăm lần không tha thứ. Mẹ nhỏ tuyên bố phạt nhỏ từ nay không đụng đến tivi, máy tính, không được đi chơi, cũng không được cho tiền tiêu vặt hàng tháng nữa.

Đúng là bi thảm của đời người. Sống mà không có những thứ đó thì chẳng khác nào trở về thời tiền sử chứ, ai mà sống cho nổi đây.

– Thì ra là bà không có tiền nên đành đi xe đạp – Nhỏ Hằng gật gù hiểu ra chuyện.

– Tui phải làm sao đây …huhu….trăm sư của tui sau này phải nhờ vào bà thôi – Nhỏ ôm nhỏ Hằng nịnh nọt – Bà chính là thiên sứ của tui.

– Dẹp bà đi, túi tiền của tui mới đúng là thiên sứ của bà – Nhò Hằng đập vào trán nhỏ khinh thường.
Bị phát giác, Diệp Hân cười hehe nói :

– Sinh tui ra là cha mẹ, hiểu tui nhất chính là bà.

Sau đó càng nghĩ càng thấy tức. Vốn mẹ nhỏ lo lắng vô cùng, nhìn vẻ mặt của mẹ lúc biết nhỏ bệnh thì chắc chắn là sẽ chìu nhỏ hết mực, muốn gì được đó. Vậy mà chỉ tại cái tên khốn đó, nhỏ đã bị phạt, sau này muốn dùng cái chiêu giả bệnh này cũng không được nữa.

– Nè….nếu là bạn tui, thì hãy nghĩ cách giúp tui trừ khử cái tên Lập Khiêm để vuốt giận coi – Nhỏ đập vai nhỏ hằng hùng hồn tuyên bố.

– Được thôi, vì tình bạn bất diệt của chúng ta. Tui sẽ làm tham mưu cho bà, chúng ta cùng hướng đến mục tiêu tương lại, đè bẹp cái tên Lập Khiêm kia.

– Đúng, chính là cảm giác này, phải đè bẹp hắn ta ra, nát như tương, nhiễn như cám mới được – Diệp hân gật đầu tán thành.

Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, lần nào nhỏ muốn hại người thì tai họa đều đỗ xuống đầu nhỏ. Lần này phải tìm cách an toàn nhất.

– Quyết định tham gia đi, đừng chần chừ gì hết nữa. Thứ nhất, phải cho tên đó biết sức hấp dẫn quyến rũ chết người của bà – Nhò Hằng bèn tham mưu ngay.

– Chính xác – Được khen, nhỏ nở cả lỗ mũi.

– Thứ hai, làm cho hắn ta kết đậm bà sau đó đá bỏ, cho hắn biết mùi vị bị đá là thế nào – Nhỏ Hằng tiếp tục tham mưu.

– Hay – Nhỏ gật đầu.

– Thứ 3, làm cho hắn mất hình tượng trong mắt khán giả để hắn ta bớt tự cao tự đại đi .

– Quá tuyệt – Nhỏ reo lên.

Ngay lúc đó, Đổng Ngọc và một người bạn đi ngang qua lớp nhỏ. Đổng Ngọc bỗng dừng lại nhìn nhỏ cười, nụ cười khó ưa vô cùng.

– Haha. Công nhận mặt của bà cũng dày thật. Bị người ta từ chối hai lần vẫn bám lấy. Lần này may mắn được chọn, nhớ nắm bắt cho kỹ nha. Mà cũng may bà xấu xí nên không có cơ hội nào…nếu không sẽ chết trong tay fan của Lập Khiêm rồi.

Nói xong nhỏ cùng bạn mình cười haha khinh thường.

– Hay da …xấu xí hay không cũng không sao, nhưng ít ra cũng có cô hội gần gũi với người mình thích, còn hơn ai đó mãi mãi không có cơ hội, quay sang giành bạn trai với người khác – Nhỏ Hằng lập tức đáp trả.

– Để rồi xem, xem bà có được Lập Khiêm để ý hay không thì biết – Đổng Ngọc tức tối trừng mắt nhìn nhỏ Hằng.

– Để ý hay không còn chưa biết, những người ngay cả cơ hội cũng không có như bà, có nói gì đi chăng nữa người ta cũng cho là đang ganh tỵ thôi. Yên tâm đi, nếu bà thích, tui sẽ ghi lại tỉ mỉ từng chi tiết của buổi hẹn hò này cho bà để bà đỡ buồn vậy – Diệp Hân cũng không vừa đáp trả lại.

Đổng Ngọc tức giận kéo cô bạn của mình bỏ đi. Nhỏ Hằng và nhỏ nhìn nhau cười phá ra rồi đập tay nhau ăn mừng chiến thắng.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét