Searching...
Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Bảy Ngày Để Nói Anh Yêu Em - Chương 22



Nhỏ đứng bật dậy, rửa mặt và tay chân sạch sẽ, bắt đầu công cuộc tạo ra chiếc bánh kem. Lập Khiêm ngơ ngác nhìn nhỏ đang sáng chế ra chiếc bánh kem có thể nói là độc nhất vô nhị với cái đầu không giống ai của nhỏ.

Chiếc bánh kem cuối cùng cũng hoàn thành.

– Đẹp Không? – Nhỏ cười toe toét hỏi.



 Lập Khiêm nhìn chiếc bánh kem, tầng bột được làm từ cơm. Nhỏ lấy cơm nguội hâm nóng lại rồi ép vào một cái nồi đáy bằng nhỏ, sau đó đổ ra một cái dĩa, cơm tạo hình như chiếc bánh bông lan lớn vừa được nướng chin chờ phủ kem. Nhỏ đập trứng , bỏ chút gia vị, sau đó chiên bằng chảo không dính một lớp dày. Tạo ra lớp trứng hình tròn vàng óng ánh, úp lên cái bánh bằng cơm. Sau đó, là cà rốt cắt hình trái tim, hình sao….đã được luộc, cà chua…hành là luộc, đem tất cả trang trí lên cái bánh xinh đẹp kia. Trên đó thay vì viết tên, nhỏ đã đặt một mặt trăng và một mặt trời tượng trưng cho hai đứa.

Có thể xem như đây là cái bánh kem độc nhất vô nhị , ấn tượng vô cùng và là cái bánh kem mà Lập Khiêm thích nhất từ trước đến giờ của cậu.

– Đẹp lắm – Lập Khiêm phì cười khen ngợi.

– Chứ sao nữa – Nhỏ hất mặt tự xướng.

Sauk hi chén sạch sành sanh cái bánh kem kinh điển của nhỏ, hai đứa dựa lưng vào tủ bếp nói chuyện. Lập Khiêm nhìn nhỏ nói:

– Thật ra bà rất thông minh. Chỉ tội không bao giờ chịu động não cả.

– Ừ.
– Tính tình rất tốt, chỉ mỗi tội quá vô tư, nhiều lúc khiến người khác tức giận.

– Ừ ….

– ….
– Làm bạn gái tui đi.

– Ừ – Nhỏ vô thức ừ tiếp, nhưng sau đó kêu lên – Hả …..
 – Này….- Nhỏ Hằng khẽ lay người Diệp Hân gọi .

– Hả – Diệp Hân giật mình ngơ ngác hỏi.

– Bà làm gì mà từ nãy giờ như người mất hồn vậy hả – Nhỏ Hằng chất vấn cái bộ dạng ngơ ngơ ngẩng ngẩng của nhỏ suốt buổi học.

– Tui hỏi bà cái này nha – Diệp Hân lưỡng lự một lúc rồi mới nói.
– Cái gì?

– Có khi nào…uhm, có khi nào…bà thích một người bà từng từ chối hay không?

Nhỏ hằng nhìn nhỏ nghi ngờ hỏi:

– Sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này? Không phải là bà …

– Thật ra thì….- Diệp hân bối rối kể có chút thất vọng…- Lúc tui hỏi lại, ổng chỉ nói đúng một câu :
“Thật ra từ khi chúng ta bắt đầu cá cược thì mình đã thua rồi”

– Vậy nghĩa là sao? – Nhỏ Hằng ngớ người hỏi lại.

– Nếu tui biết thì cần gì phải ngồi thơ thẩn thế này chứ – Nhỏ chẹp miệng than.

Nhỏ Hằng đưa tay lên cằm xoa xoa, nắm nắn một tí rồi chợt reo lên.

– Hay là vụ cá cược đó.

– Vụ nào? – Nhỏ gãi gãi đầu hỏi, vô tâm vô tính như nhỏ, nói ra rồi thôi, có bao giờ để bụng đâu mà nhớ.

– Thì chẳng phải hai người cá cược với nhau, nếu ai yêu đối phương trước là đồ con cháo con đó – Nhỏ Hằng bèn nhắc nhở.

– Á….- Diệp Hân chợt nhớ ra vụ cá cược này – Vậy ổng nói như vậy có nghĩa là….

– Nghĩa là ổng thích bà chứ còn sao nữa. Thích từ lâu lắm rồi, cho nên mới nói bắt đầu cá cược thì ổng đã thua rồi – Nhỏ hằng cười khoái trá đáp .

– Nhưng mà…chẳng phải trước đó, ổng đã từ chối tui công khai trước trường hay sao? Làm sao có thể thích tui từ lúc đó chứ…

– Nếu muốn biết, có thể thử mà.

– Làm thế nào? – Nhỏ tò mò hỏi.

– Hồi sau sẽ rõ, hehe – Nhỏ Hằng vỗ vai nhỏ đáp.

– Phản đối, sao lại có chuyện kỳ cục như vậy chứ – Đổng Ngọc dậm chân kêu lên đầy tức giận – Cái kịch bản này đúng là đồ bỏ đi. Viết lại cái mới – Bây giờ sau khi nghiên cứu xong kịch bản 1 phút 30 giây của Diệp Hân, nhỏ Ngọc mới nhận ra rằng, mình hoàn toàn sai khi được phân công cho vai công chúa này, càng tức hơn nữa là Hiểu Huy lại nhận vai hoàng tử.

– Phản đối vô hiệu – Nhỏ Hằng lè lưỡi trêu.

– Em muốn đổi vai, em muốn diễn vai bà mẹ kế – Đổng Ngọc nằng nặc đòi đổi vai cho bằng được.
– Đã phân công rồi, sao mà đổi được đây. Hiểu Huy, em cũng muốn đổi à – Chị Thanh bực bội hỏi.
– Em thì sao cũng được cả, chỉ là một vai diễn thôi mà – Hiểu Huy ôn tồn nói.

Đổng Ngọc nghe vậy thì hơi tức giận, nói lẫy:

– Vậy thì em không diễn nữa.

– Em như vậy là sao chứ, đây là tập thể chứ không phải cá nhân đâu – Chị Thanh lớn tiếng phê bình .

– Được rồi, để em đổi vai với bạn ấy cho chị, chỉ là vai diễn thôi mà – Diệp Hân bèn nhún nhường nói.
Chị Thanh nghe vậy thì cũng không miễn cưỡng nữa bèn gật đầu. Vậy là họ bắt đầu vào diễn tập.

Công chúa Bạch Tuyết say sưa ca hát trong một khu rừng và vô tình gặp được hoàng tử.

Diệp Hân và Hiểu Huy đối mặt với nhau cùng luyện tập. Đến khi tập xong, cả hai nhìn nhau ngượng ngùng.

– Vẫn chưa cám ơn Huy về cuốn tập công thức.

– Không có gì, giúp được hân, mình rất vui.

Nhỏ cảm động nhìn Hiểu Huy.

Sau đó cả hai càng diễn càng ăn ý vô cùng. Cứ như thể cả hai vẫn còn quen nhau.

– Mệt không? – Hiểu Huy đưa chai nước cho Diệp Hân ân cần hỏi.

– Cũng hơi mệt, cám ơn bạn – Diệp hân đưa tay quệt mồ hôi đón chai nước ướp lạnh trên tay của hiểu Huy.

Nhỏ vừa mở miệng chai nước ra định uống thì Lập Khiêm đã đưa tay cướp lấy chai nước của nhỏ. Sau đó, đưa lên miệng uống một hơi gần hết chai.

– Sao ông vô duyên qua dạ, nước của tui mà – Diệp Hân tức giận nhìn Lập Khiêm mắng.

– Tui khát, uống không được sao – Lập Khiêm trả lời cộc lốc.

Diệp Hân lườm mắt mắng:

– Uống đi, uống cho chết luôn đi.

– Để mình lấy cho Hân chai khác – Hiểu Huy thấy vậy bèn nói.

– Mình đi với Huy – Diệp Hân đứng dậy bĩu môi với Lập Khiêm .

Vừa đi được mất bước thì bị chai nước phang vào đầu khiến nhỏ phải kêu lên, sau đó trừng mắt quay lại nhìn kẻ gây ra tội ác. Vậy mà hắn ta cứ nhương nhương cái bản mặt đáng ghét kia thách thức nhỏ.
Diệp Hân tức lắm, nhỏ cắn răng trợn mắt muốn moi tim uống máu Lập Khiêm luôn. Quyết tâm không thèm đếm xỉa cái tên này.

Hết giờ về, Diệp Hân chạy đến bên Hiểu Huy nói:

– Có thể cho mình quá giang về nhà một đoạn hay không?

– Được…- Hiểu Huy gật đầu.

Vậy là không nói không rằng, nhỏ lên xe Hiểu Huy bỏ ra về. Lập Khiêm đẩy xe chờ tới, siết chặt tay nhìn theo.

Về đến nhà, Diệp Hân vui vẻ chào tạm biệt Hiểu Huy. Lập Khiêm cũng về đến, nhìn cảnh tiễn nhau của hai kẻ kia mà không chút thuận mắt.

Diệp Hân liếc Lập Khiêm một cái định bước vào nhà thì…

– Mặt bà công nhận cũng dày thật, đúng là có vác chày đập cũng không thể vỡ ra được.

– Chả hiểu ông nói gì – Nhỏ nhún vai không thèm chấp.

– Bà chấp nhận đổi vai là vì muốn ở bên Hiểu huy phải không?

– Ừ đó, vậy thì sao?

– Bà bị người ta đá, vậy mà vẫn mạt dày bám theo là sao? – Lập Khiêm lớn tiếng nói.

– Là ai đá ai chứ? Rõ ràng tui là người đá mà. Bây giờ tui cho người ta cơ hội đeo đuổi tui lại không được hay sao, mắc mớ gì đến ông chứ. Sao giọng ông chua như dấm vậy, không phải là đang ghen đó chứ.

Lập Khiêm cắn môi một lát sau đó quyết định nói:

– Nếu tui nói tui ghen thì sao?

– Vậy nghĩa là ông thừa nhận ông thích tui. Vụ cá cược của chúng ta, tui là người chiến thắng – Nhỏ đắc ý nói.

Lập Khiêm lập tức sầm mặt, cắn ghiến răng nói:

– Có điên mới thích bà.

Nói xong Lập Khiêm đẩy xe vào trong nhà. Diệp Hân ở lại phì cười, để xem ai sẽ là người thua cuộc đây.

Sau khi nhỏ Ngọc xem tường tận từ đầu tới đuôi vở kịch kia. Nhỏ tức hộc máu, hối hận vô cùng vì sao lại nằng mặc đổi vai cơ chứ. Bây giờ nhỏ muốn đổi lại thì có mà chết với chị Thanh.

Diệp hân và nhỏ hằng thừa dịp trêu tức:

– Bởi thế mới nói. Ỏng ẻo đổi tới đổi lui làm gì, vụt mất cơ hội bây giờ thì hối hận.

- Công chúa Bạch tuyết, ta yêu nàng…- Nhỏ Hằng cố tình gửi về phíanhỏ một nụ hôn gió khiến nhỏ Ngọc nhìn thấy cảm này mà tức hộc máu.

Hai nhỏ nhìn nhỏ Ngọc muốn xé nát cái kịch bản mà ôm bụng cười. Nhỏ Hằng vỗ vai Diệp Hân nói:

– Bây giờ thì tui công nhận, cái kịch bản của ba độc đáo thật.

– Chứ sao nữa – Diệp Hân hất mặt đáp.

– Được rồi mọi người, tập trung vào diễn đi – Chị Thanh vỗ tay hô – Sắp đến ngày công diễn rồi.

Quả nhiên càng đến gần ngày diễn, sự tàn bạo đáng sợ của chị bí thư đoàn trường – chị Thanh, càng đáng sợ hơn nữa. Thời gian tập luyện nhiều hơn nữa. Ngày nào cũng diễn tập đến tối mịt mới về.

Nhỏ với nhỏ Hằng phải tranh thủ học bài vào những lúc rảnh rổi, mặc dù đội kịch sẽ được miễn kiểm tra bài trong tuần này. Nhưng kiến thức thì không thể để hỏng một phút nào, nhất là với cái đầu ngốc của nhỏ, cần phải để khối kiến thức nó liền mạch với nhau.

Mà Lập Khiêm dường như cũng bận rộn chuyện gì đó, cậu ít xuất hiện, dạo trước ngoài giờ học ra, rồi về nhà, sau đó cả buổi cũng chẳng thấy Lập Khiêm đâu cả. Chỉ đến trường để học và luyện tập văn nghệ một chút rồi đi ngay. Diệp hân muốn hỏi nhưng nhỏ muốn biết Lập Khiêm có thích mình hay không nên quyết tâm giữ thái độ trêu tức Lập Khiêm như thế.

– Nói thiệt đi, ông đang ghen đúng không?

– Hân, xuống đất đi hân, đu cột điện coi chừng điện giật đó – Lập Khiêm ngẩng lên trời quẩy quẩy tay với không khí nói.

Diệp Hân không thèm chấp nói.

– Rất yêu tự do nhưng vẫn lo bị ế, cho nên đang buồn đang chán, ai tán yêu luôn. Có ai không ta?

– yêu chó yêu mèo còn hơn yêu bà – Lập Khiêm bĩu môi nói.

– Đem yêu thương xếp vào quá khứ, ông yêu ai thì kệ cha ông chứ – Nhỏ bực tức hát một câu mắng ****.

Vậy là hai đứa lại cạch mặt nhau.

Hôm nay bài học toán khó đến choáng cả đầu, diễn kịch lại mệt phờ cả râu. Lập Khiêm không đến trường.

Vậy là lấy ai dạy nhỏ học đây.

Nhỏ Hằng học khá hơn, nhưng lại không biết dạy cho nhỏ thế nào.

– Để mình dạy Hân cho – Hiểu Huy đưa nhỏ về nhà giùm bỗng lên tiếng đề nghị khi nhỏ chuẩn bị vào trong nhà.

– Không sợ bạn ấy giận sao? – Diệp Hân nghĩ đến Đổng Ngọc bèn nói.

– Thật ra, lúc mình nhận lời quen Đổng Ngọc, mình đã biết bạn ấy không thích mình – Hiểu Huy cười ngượng nói – Cho nên mình nghĩ bạn ấy sẽ không chú ý đến việc mình giúp bạn đâu.

Diệp Hân vừa nghe xong thì trong lòng buồn vô cùng. Nhỏ biết Đổng Ngọc không thật sự thích Hiểu Huy, chỉ đơn thuần là căm ghét nhỏ nên muốn cướp Hiểu Huy khỏi tay của nhỏ. Nhưng Diệp Hân không ngờ rằng, ngay cả tư cách thua cuộc nhỏ cũng không có, bởi vì Hiểu huy dù biết Đổng Ngọc không thích mình, vẫn chấp nhận ở bên cạnh nhỏ ấy.

– Bạn thích bạn ấy đến vậy sao – Nhỏ chua xót nói – Mình nghĩ sẽ có lúc bạn ấy hiểu tình cảm của bạn thôi mà.

– Không sao. Bạn ấy thích mình hay không cũng vậy thôi. Bởi vì mình không thích bạn ấy.

Hai mắt của Diệp Hân xuýt rơi xuống đất, miệng nhỏ cũng há to nhìn hiểu Huy kinh ngạc.

– Sao lại như vậy – Diệp Hân cứ nghĩ vì Hiểu Huy thích nhỏ Ngọc nên mới gạt bỏ tình cảm hai năm trời của bọn họ qua một bên mà đá *** nhỏ cơ chứ.

Hiểu Huy cuối cùng dựng xe đến trước mặt nhỏ lấy hết can đảm để nói:

– Bởi vì từ trước đến giờ, người mình thích vẫn luôn là Hân , chưa hề thay đổi.

Lân này, nhỏ thấy đất trời chao đảo như phát cuồng trước mặt nhỏ, lời Hiểu Huy nói cứ như tiếng sét đánh rền bên tai nhỏ.

– Mình biết, Ngọc vì ghét bạn nên mới vờ tiếp cận mình rồi tỏ tình. Mình đã suy nghĩ rất lâu trước khi nhận lời bạn ấy. Có lẽ mình thật ngốc khi quyết định như vậy. Bạn có biết vì sao mình lại quyết định như vậy hay không?

Hiểu Huy nhìn nhỏ hỏi, Diệp Hân chỉ có thể chớp mắt bối rồi mà không thể trả lời . Hiểu Huy khẽ cười buồn nói tiếp:

– Không phải chỉ có con gái mới muốn kiểm định mức độ tình cảm của bạn trai đối với mình là bao nhiêu. Con trai cũng muốn biết như vậy…Mình thừa nhận, mình thích bạn, cảm giác ở bên bạn rất vui vẻ. Nhưng mà, mình luôn cảm thấy bạn đối với mình chỉ dừng ở mức độ tình bạn mà thôi. Người trong lòng bạn không phải mình mà là Lập Khiêm.

Diệp Hân hoàn toàn chết lặng trước lời thú nhận của Hiểu Huy.

– Có lẽ bạn không để ý, nhưng hễ bạn thấy hình ảnh hay bất cứ thừ gì gợi nhớ đến Lập Khiêm bạn thường mắng tên khốn này, tên khốn nọ. Mình không biết là bạn ghét thật sự hay những lúc đó, trong lòng bạn nhớ bạn ấy nữa. Có lẽ mình quá nhạy cảm cho rằng bạn vẫn còn thích Lập Khiêm, nhưng là bởi vì mình biết bạn từng thích bạn ấy cho nên trong lòng luôn có cảm giác bất an. Và mình muốn khảo nghiệm thử, mình muốn biết, tình cảm bạn dành cho mình là như thế nào. Nếu bạn thật sự thích mình, chắc chắn bạn sẽ có chút níu kéo, bạn sẽ rất đau buồn cho nên mình thử chấp nhận cặp kè với Đổng Ngọc. Và mình biết, mình đa sai lầm rất nhiều. Bạn là Diệp Hân, là mặt trời vui vẻ, bạn là người biết biến đau thương thành sức mạnh, cho mình thấy mình đã sai lầm như thế nào. Và khi mình nhìn thấy hình ảnh bạn và Lập Khiêm vui vẻ bên nhau, mình cảm thấy rất ghen tỵ. Mình nhận ra, trước đây khi ở bên mình, nụ cười của bạn cũng trong trẻo như vậy. Bây giờ mình mới biết, mình mặc kệ trong lòng bạn có ai, chỉ cần có thể bên cạnh bạn vui vẻ từng ngày là đủ lắm rồi.

Cho đến bây giờ, Diệp Hân mới hiểu trong lòng Hiểu Huy cũng cò nỗi khổ tâm. Là chính nhỏ đã tạo nên nổi khổ tâm này cho cậu ấy.

– Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?

– Bà đừng nói với tui là bà gật đầu rồi nha – Nhỏ Hằng tức giận nhìn nhỏ.

– Tui chưa gật đầu nhưng mà….

– Trời ơi! Sao tui lại xúi bà làm thân với Hiểu Huy để Lập Khiêm ghen chứ , để rồi ra cơ sự này – Nhỏ Hằng vò đầu tự than trách.

– Thật ra tui cảm thấy , nếu tui là Hiểu Huy , tui cũng sẽ làm như vậy – Nhỏ bức rứt nói nhỏ.

– Được, tui cho là Hiểu Huy không sai đi, nhưng dù gì mọi chuyện cũng đã qua rồi, chẳng lẽ bà tính quay lại với cậu ấy hay sao.

– Quay lại thì có sao đâu. Dù gì tình cảm hai năm trời cũng không phải giả dối mà.

– Còn lập Khiêm thì sao? Bạn ấy cũng thích bà mà.

– Thì vẫn là bạn bè chứ sao? Ổng có nói là thích tui đâu – Nhỏ giãy nãy đáp.

– Bạn bè? Bà tự hỏi lòng mình lại đi. Nếu bà thật sự xem Lập Khiêm là bạn. Vì sao lại muốn biết tình cảm của Lập Khiêm đối với bà, vì sao muốn chọc cho bạn ấy nổi ghen. Thật sự chỉ là bạn thôi ư. Còn nữa tình yêu là phải cảm nhận được, chứ không phải đòi hỏi phải nói ra thì mới là yêu. Biết bao nhiêu thằng nói anh yêu em. Nhưng có được mấy thằng yêu thật sự chứ? Chỉ sợ cả thế giới này đều biết ổng thích bà, chỉ có mình bà là không biết mà thôi. Tui khuyên bà, nghĩ thật kỹ lại xem, người bà thích là ai? Đừng để mình hối hận.

Nhỏ Hằng bỏ đi để lại một tâm hồn dao động ở lại với nhỏ. Chấp nhận quay lại với Hiểu huy hay mỏi mòn trong hy vọng với Lập Khiêm.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét