Searching...
Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Bảy Ngày Để Nói Anh Yêu Em - Chương 2

Nhỏ Hằng cốc vào đầu nhỏ một cái.

– Nghe cho hết đi. Còn nhớ cái con nhỏ xinh xinh lớp bên cạnh nhờ bà gởi thư tình dùm nhỏ đến Lâp Khiêm hay không ?

Diệp Hân liền ngẫm nghĩ nhớ lại, nhỏ nhớ cô bạn đó. Đó là một cô bạn rất đẹp có mái tóc dài uốn xoăn, thường cài một cái nơ trên tóc. Vì lớp học của Diệp Hân nằm ngay cạnh tolet , mà nhỏ lại ngồi đầu bàn. Cho nên khi cô bạn đó ra vào tolet thường hay mĩm cười chào nhỏ nên nhỏ rất ấn tượng.

Nhưng năm đó nhỏ từ chối đưa thư dùm bạn ấy.

– Nhớ, bạn ấy thì sao ?

– Còn sao nữa, nhỏ đó chính là nguyên nhân khiến Hiểu Huy chia tay với bà chứ sao nữa.

– Không thể nào ? – Diệp Hân hét lên tỏ vẻ không tin.

Bởi vì nhỏ không thể tin được chuyện này. Nhỏ nhớ rất rõ là một tuần trước khi thi, nhỏ vô tình nghe được chuyện cô bạn ấy đang định tặng quà chúc mừng ngày ra album mới của Lập Khiêm. Nhỏ đó còn quyết định nhân dịp đó tỏ tình với Lập Khiêm luôn.

Chẳng lẻ nhỏ đó sau khi tỏ tình với lập Khiêm, bị hắn ta từ chối nên mới quyết định cướp lấy Hiểu Huy của nhỏ. Bởi vì Hiểu Huy mặc dù không được hâm mộ điên cuồng, khiến con gái đão điên như Lập Khiêm nhưng cũng là một anh chàng được xem là đủ tiêu chuẩn PRO, cũng có rất nhiều bạn gái để ý.

Nhưng không lẻ chỉ một thời gian ngắn gủi như thế nhỏ đó đã cưa được Hiểu Huy nhanh đến thế sao. Là nhỏ đó có sức hấp dẫn cao , hay Diệp Hân này không có tí hấp dẫn nào. Đột nhiên Diệp Hân cảm thấy tức giận vô cùng.

– Cứ tin đi, vì đó là sự thật. Còn nữa, không phải là vô tình mà là cố ý. Nhỏ đó cố ý giật lấy Hiểu Huy trong tay bà, không phải vì nhỏ thích Hiểu Huy mà là do nhỏ ghét bà – Nhỏ Hằng đột nhiên phán một câu khiến Diệp Hân thấy choáng voáng.

Nhỏ thấy đầu óc mình quay cuồng, lẫn lộn tứ tung, không hiểu gì cả.

Cuối cùng Diệp Hân cũng chán nản về đến nhà với vô số lời răng đe của nhỏ Hằng. Ngày mai, ngày mai nhỏ sẽ bị toàn trường cười thúi mặt. Sự việc năm xưa lần nữa lặp lại. Cơn ác mộng năm xưa lại trở về.

Nào ngờ, điều chờ đón nhỏ ở nhà còn khủng khiếp hơn vấn đề mà nhỏ đang đau đầu nữa. Gương mặt của cái tên sao chổi mà nhỏ ghét nhất lại xuất hiện ở trong nhà nhỏ, chính xác hơn là vị trí hắn ta đang ngồi chính là chỗ ngồi ăn cơm của nhỏ và hắn ta đang ăn rất ngon lành.

– Sao ông lại ở đây – Diệp Hân tức giận xông thẳng vào nhà nhìn Lập Khiêm chầm chầm hỏi.

Lập Khiêm khẽ cười chọc tức Diệp Hân bằng cách ung dung thưởng thức đồ ăn, phớt lờ cơn giận dữ của nhỏ. Mẹ nhỏ đang bê dĩa trái cây lên nghe vậy thì gõ đầu nhỏ mắng :

– Con gái con đứa, vừa mới vào nhà đã la lối um sùm, mau rửa mặt, rửa tay ăn cơm.

Lập Khiêm thấy vậy thì cười khùng khục khiến Diệp Hân cảm thấy ê mặc vô cùng.

– Lập Khiêm, ăn nhiều vô con, lâu rồi mới thấy con sang – Mẹ Diệp Hân cười đặt dĩa trái cây đến bên Lập Khiêm tươi cười nói.

– Dạ, lâu rồi con mới được ăn mấy món ăn dì nấu, dì nấu ăn ngon số một – Lập Khiêm cũng cười đáp, tay gấp nhiều món ăn bỏ vào miệng nhai ngon lành.

Diệp Hân nhìn nụ cười trên miệng của Lập Khiêm thì bĩu môi khinh miệt, mắng thầm : » Đồ nịnh bợ ». Rồi tự mắng mình, tại sao trước đây nhỏ lại thấy nụ cười này đáng yêu có sức hút như vậy chứ. Bây giờ nhìn nụ cười đó, nhỏ chỉ thấy buồn nôn. « Hứ »

– Lập Khiêm này, lần này em tổ chức liveshow, chị và 2 đứa bạn muốn xem, nhưng không mua được vé, em có thể tặng chị ba vé không ? – Chị Diệp Loan dừng đũa hỏi Lập Khiêm.

– Dạ được ạ, nhưng hình như em chỉ còn đúng 3 vé thôi – lập Khiêm vui vẻ gật đầu, đưa mắt nhìn Diệp Hân cố ý nhấn mạnh từ » chỉ còn đúng 3 vé »

Diệp Hân tức quá, trừng mắt nhìn Lập Khiêm, cái tên khốn này làm như nhỏ sẽ xin vé của hắn không bằng. Nhỏ muốn chạy đến dẫm bẹo cái gương mặt đẹp trai đáng ghét đó cho hả giận nhưng chẳng thể làm gì hơn, đành ấm ức nói :

– Con không ăn cơm đâu.

Nói rồi bỏ đi một mạch lên lầu. Bực bội giục túi xách lên giường, Diệp Hân lấy đồ đi tắm.

Trong bồn tắm, nhỏ cắn răng suy nghĩ xem ngày mai phải đối phó thế nào với cái tin nhỏ bị đá. Chắc chắn sẽ mất mặt vô cùng. Càng nghĩ nhỏ càng phát rầu.

« Bà đúng là đồ ngốc, có sẵn bên cạnh mà không biết sài » – Lời nhỏ Hằng văng vẳng bên tai Diệp Hân – « Dù sao bà cũng mất mặt trước Lập Khiêm rồi, vậy giờ cứ chai mặt đến nhớ hắn giúp đỡ đi. Chỉ cần thoát khỏi viễn cảnh ngày mai là được «

Nhờ hắn ….không nhờ….nhờ hắn….không nhờ….

Diệp Hân đắn đo xé cái bông tắm của mình ra làm sự lựa chọn. Cuối cùng còn lại đúng một cái « nhờ « . Nhớ lại nụ cười đáng ghét của Lập Khiêm, Diệp Hân thấy sôi máu, cô dùng tay đánh vào đầu mình xua tan đi cái ý nghĩ nhờ vả ấy

Lê cái đầu nặng trĩu suy nghĩ của mình về phòng mình, Diệp Hân giật mình phát hiện cái tên sao chổi kia đã ngồi chễnh chệ ở bàn học của nhỏ, hắn ta đang cầm cuốn album hình lúc bé của nhỏ cười khúc khích. Nụ cười cực kì cool, bảo đảm có thể đánh gục hết đám con gái khi nhìn thấy. Nhỏ nhất thời cũng bị hút hồn.

Lập Khiêm phát hiện Diệp Hân đã trở về phòng nên gấp album lại rồi đặt vào chỗ cũ. Diệp Hân cũng điều tiết lại tâm trạng của nhò, tằng hắng một cái rồi đanh mặt hỏi :

– Ông vô phòng tui làm gì !

– Chơi – Lập Khiêm khinh khỉnh đáp rồi đi đến lật lật mấy quyển tập trên bàn của Diệp Hân.

– Ở đây có gì mà chơi hả ? – Diệp Hân giận dữ quát lên.

– Vào đây xem mặt của người mới bị đá. Thú vị lắm chứ bộ – Lập Khiêm nhìn Diệp Hân cười cười trêu.
Đùng….Bên tai Diệp Hân như có một tiếng sét đánh xuyên sâu vào tận trong óc nhỏ. « Bị đá » – cái từ này đã ám ảnh nhỏ từ năm lớp 8 tới nay, cũng chính là vì cái tên sao chổi đáng ghét này. Nhỏ đã bị bạn bè cười cho vỡ mặt, đến bây giờ mỗi khi nhắc lại luôn khiến nhỏ giận bầm gan tím ruột.

Vậy mà….cái tên khốn này…..ngày mai nhỏ lại phải đối diện với cái tin : »Nhỏ bị Hiểu Huy đá lần nữa »Thật đúng là khóc không ra nước mắt mà.

« Chai mặt nhờ hắn giúp đỡ đi »- Lời nhỏ Hằng lần nữa vang lên bên tai khiến cho bàn tay của Diệp Hân đang cung lên muốn đấm vô cái gương mặt đẹp trai kia của Lập khiêm thả lỏng ra. Nhỏ hít thở thật sâu cố gắng giả vờ làm ra vẻ đáng thương nói :

– Mình đúng là đã bị đá.

Lập Khiêm nhìn Diệp Hân mếu máo nói thì kinh ngạc lắm. Trong mắt hắn, nhỏ là một đứa con gái mạnh mẽ và ngang bướng, từ nhỏ chơi chung đến giờ, dù có lúc bị té đau chảy máu, cũng ít thấy nhỏ khóc bao giờ cả. Hôm nay sao lại như thế….Có lẽ bây giờ nhỏ thành thiếu nữ rồi, cho nên nhạy cảm và yếu đuối hơn xưa. Tự nhiên trong lòng có chút ray rứt, đang định nói xin lỗi thì Diệp hân bỗng phá ra cười lớn.

– Haha, đồ ngốc, không phải ông bị tui lừa đó chứ. Bị đá thì sao nào, có gì đáng buồn đâu.

Lập Khiêm biết mình bị lừa thì tức lắm, hất mặt nói :

– Ai bị bà lừa chứ, thấy bà đau khổ, tui cười không hết nữa là. Tui thấy bà bị đá là đúng rồi, ai thèm đi thích tấm ván phẳng như bà chứ.

Diệp Hân nghe xong thì nhìn theo ánh mắt của Lập Khiêm đang nhướn mày nhìn nhìn vào tấm ván thẳng. Mặt nhỏ đỏ rần rần khi phát hiện mình đang mặc chiếc váy ngủ và không hề mặc áo ngực, chỉ tay vào người Lập Khiêm nói không nên lời :

– Ông….ông….

Nhưng lập Khiêm đã nhún người cười ngạo quay lưng bỏ đi ra ngoài, để lại Diệp Hân với nỗi giận phun trào. Nhỏ hét lên :

– Du Lập Khiêm, tui ghét ông.

Sáng hôm sau Diệp Hân thức dậy với đôi mắt thâm quầng, nghĩ đến việc phải đối mặt với mấy lời cười châm chọc thì nhỏ hoàn toàn không muốn đến trường chút nào hết. Nhỏ nhắm mắt ngủ tiếp, không muốn đi học.
– Này ! Dậy mau, sắp trễ học rồi, còn nằm ườn ra đó nữa à – Bà chị Diệp Loan thẳng chân đạp vào người nhỏ không chút thương tiếc nào.

Diệp Hân bèn giả vờ rền rĩ than :

– Em thấy khó chịu quá, em không đi học đâu.

– Cái màn này của em xưa rồi nha diễm, dậy mau, nếu không chị méc mẹ cho xem – Chị Diệp Loan lần này đạp mạnh cho nhỏ tiếp đất ôm lấy đất mẹ hiền hòa, mà không ,phải là ôm lấy gạch bông lạnh ngắt mới đúng.
Xem xem, trên đời này có bà chị nào như thế không, Diệp Hân khóc không thành lời. Bà chị của nhỏ với cái tên sao chổi đáng ghét kia đúng là hợp nhau vô cùng. Không phải hai người họ có phải là chị em chảy chung dòng máu hay không mà lại giống nhau như thế. Chuyên đi ức hiếp nhỏ.

– Có mau xuống ăn sáng rồi đi học không hả – Tiếng mẹ nhỏ quát lên như tiếng sư tử gầm vậy.

Diệp Hân vội bật dậy, quên luôn ý nghĩ giả vờ bệnh của mình, nhanh chóng vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt sau đó thay đồng phục rồi xuống nhà ăn sáng. Sau đó khổ sở đón xe buýt đến trường.

– Này ! Bà nhờ Lập Khiêm chưa ? – Nhỏ Hằng vừa thấy nhỏ lập tức chạy đến vỗ vai hỏi.

– Nhờ gì – Nhỏ bực tức gắt lên khi nghe nhắc đến tên cái tên đó.

Nhỏ Hằng trố mắt nhìn Diệp Hân , sau đó nuốt nước bọt nói :

– Thì nhờ hắn ta giả vờ làm bạn trai bà để tránh cái tin bà bị đá chứ nhờ việc gì.

– Ai thèm nhờ vả hắn ta chứ – Diệp Hân bĩu môi nói.

– Haiz ! Tạm thời chúng ta đừng làm bạn với nhau. Mình không muốn bị liên lụy đâu – Nhỏ Hằng nói xong lập tức biến mất.

Diệp Hân nhìn theo đứa bạn thân nỡ vì bảo toàn tính mạng mà bỏ rơi bạn bè. Thầm **** mắng tám đời tổ tông nhà nhỏ Hằng đã vô phúc sinh ra nhỏ.

Trước cũng chết, sau cũng chết, chi bằng đối mặt với nó. Diệp Hân hùng hổ bước vào sân trường với tư thế đầu đội tóc, chân mang giày. Không ngờ vừa bước vào đã gặp ngay Hiểu Huy và Đổng Ngọc đang kế vai bá cổ đi vào trường.

Mà ánh mắt mọi người trên sân đều chiếu vào ba người bọn họ như thể đang chờ xem kịch vui. Diệp hân siết chặt tay lại, hít thở thật sâu, lòng tự nói : » Không thể để mất mặt được » » Mình là Diệp Hân không sợ trời không sợ đất » , nhỏ nhìn Hiểu Huy rồi lớn tiếng tuyên bố :

– Hiểu Huy, tui chính thức đá ông

Một lời làm trấn động toàn trường, mọi người lập tức hóa đá nhìn trân trối vào Diệp Hân không chớp mắt.
Diệp Hân cũng bị trấn động bởi lời nói của mình, mà chính xác hơn là nhỏ không ngờ gan mình cũng lớn như vậy. Trong giao đấu, người ra tay trước là kẻ thông minh nắm thế chủ động, đường nhiên nhỏ phải ra tay trước, đánh phủ đầu bọn họ, dập tắt tin đồn bị đá của mình, trở bại thành thắng.

– Haha….đúng là trò lừa vui nhất mà mình được gặp. Diệp Hân, bạn cũng biết giở trò lắm – Đổng Ngọc phá ra cười nắc nẻ.

Diệp Hân giận tím mặt, mọi sự sỉ nhục của nhỏ đều từ cô ta mà ra, thật muốn chạy đến xé nát cái nụ cười nham hiểm xấu xa của cô bạn này ra, nhưng nhỏ siết tay tự dặn lòng cố gắng nhịn.

– Hhaha….Nói về giở trò, mình còn phải bái bạn làm sư phụ mà. Mình có giở trò bằng bạn đâu cơ chứ , nói về thủ đoạn, bạn này tự nhận thứ hai thì chả ai dám nhận thứ nhất đâu – Diệp Hân cố gắng cười lớn hơn Đổng Ngọc để xỉ nhục nụ cười của cô bạn này.

Nhỏ nhướn mày thách thức.

Nụ cười trên môi của Đổng Ngọc quả nhiên biến mất, nhỏ giận tím cả mặt mày trừng mắt nhìn Diệp Hân, rồi già vờ quay sang Hiểu Huy níu tay hắn nhõng nhẻo nói :

– Hiểu Huy bạn mau nói đi, có phải là bạn đá Diệp Hân để theo đuổi mình hay không ?

Hiểu Huy nhìn Diệp Hân một cái, có chút xấu hổ nhưng rồi vẫn gật đầu đáp :

– Đúng vậy.

Diệp Hân nghe hai từ đó giống như một liều thuốc độc mà nhỏ uống nhầm khiến máu toàn thân nóng lên rồi chảy loạn xạ trong người gây khó chịu vô cùng. Nhỏ từng nói với nhỏ Hằng, Hiểu Huy sẽ không làm như vậy, nhưng xem ra nhỏ sai lầm nghiêm trọng rồi.

Diệp Hân phẫn nộ nhìn Hiểu Huy, cậu ta không nhìn nhỏ. Cục tức của Diệp Hân dâng lên tận miệng. Lần này coi như nhỏ thấy được bộ mặt thật của kẻ mà nhỏ từng thích.

« Được, nếu muốn trở mặt thì nhỏ trở mặt cho xem »

– Nói xem, hôm qua có phải bạn này đã bị Hiểu Huy đá *** rồi không? – Tah16y sắc mặt tái lại vì giận của Diệp Hân, Đổng Ngọc cố ý hỏi.

Diệp Hân trừng mắt nhìn Đổng Ngọc.

– Sao hả? trả lời không được à – Đổng Ngọc đắc ý cười nói.

– Haha, đá *** phải xem ai đá ai mới được chứ? – Diệp Hân cười khinh nói – Chỉ sợ rằng bạn này nhặt được chiếc giày rách của người khác mà xem là vật báu đó.

– Bạn nói vậy là ý gì? – Đổng Ngọc tái mặt hỏi.

– Mình hỏi bạn, Hiểu Huy. Giữa hai chúng ta, ai là người tỏ tình trước – Diệp Hân không thèm chú ý câu hỏi của Đổng Ngọc mà quay sang chất vấn Hiểu Huy.

Hiểu Huy không hiểu ý của Diệp Hân nhưng cũng trả lời :

– Là mình….

– Ai đã nói thích mình ngay từ lần đầu tiên gặp?

– Là mình…

– Ai nói không phải mình thì không yêu?

– Là mình…- Hiểu Huy xấu hổ đỏ mặt khi trả lời những câu hỏi đó.

– Bạn ấy đã nói những lời này với bạn chưa? – Diệp Hân mĩm cười quay sang nhìn Đổng Ngọc hỏi.

Đổng Ngọc cứng lưỡi không trả lời được, bởi vì là nhỏ đã cố ý tỏ tình với Hiểu Huy, đeo bám khiến cậu ấy siêu lòng chứ không phải Hiểu Huy thích nhỏ trước.

– Vậy nói xem, bạn rõ ràng là thích mình trước đúng không? Không phải mình thích bạn trước. Vậy bạn tin chắc mình thích bạn à? – Diệp Hân xảo hoạt hỏi.

Hiểu Huy ngớ người ra nhìn Diệp Hân. Sau đó cậu mím môi lại, cúi mặt.

Diệp Hân quay qua nói với toàn thể mọi người đang có mặt tại đó:

– Mọi người, không biết sáng nay mọi người nghe tin thế nào, nhưng mình xin chính thức đính chính cho mọi người rõ. Người bị đá chính là cậu ấy.

Diệp Hân chỉ tay vào mặt Hiểu Huy tuyên bố hung hồn.

– Trước đây mình từng có một chuyện khá mất mặt, lúc đó mình buồn vô cùng. Là Hiểu Huy ở bên cạnh, an ủi mình, khiến mình rất cảm động. Sau đó bạn ấy tỏ tình với mình, mình lúc đó đã nghĩ, Hiểu Huy là một người tốt, quen cũng không thành vấn đề. Cho nên mình mới quen với bạn ấy. Nhưng thời gian lâu như vậy, mình mới thấy, bạn ấy không được tốt như mình đã nghỉ. Mình phát hiện bạn ấy có nhiều tính xấu, cho nên quyết định chia tay. Chắc là bạn ấy không cam long bị đá nên tìm ai đó quen đại rồi phao tin đồn nhảm hủy hoại danh dự của mình.

Sắc mặt của Hiểu Huy sau khi bị Diệp Hân kể xấu thì đen thui luôn, còn Đổng Ngọc thì giận đến đỏ cả mặt. Diệp Hân thấy thế thì cười thầm trong bụng. Mọi người xung quanh thay vì nhìn Diệp Hân chỉ trỏ thì quay sang nhìn Hiểu Huy thì thầm

– Rõ ràng hôm qua mình nói chia tay với bạn mà – Hiểu Huy lúc đầu còn thấy ngại vì làm chuyện này đồn đại ra ngoài như thế, nhưng giờ đây thấy Diệp Hân trở mặt phủi bỏ mọi chuyện về mình thì nổi xung lên nói.

– Lí do chia tay của bạn là gì? – Diệp Hân hỏi.

– Mình….mình…- Hiểu Huy xấu hổ ngượng ngập không dám trả lời lí do chia tay là do bản thân thay lòng đổi dạ.

– Là vì bạn ấy thích mình hơn bạn – Đổng Ngọc lớn tiếng trả lời thay, giọng điệu châm biếm không chịu được.
Diệp Hân như bị sét đánh lần nữa đến choáng voáng, xem ra cái kế sách của nhỏ Hằng bày, hôm nay nhất định phải sử dụng, nếu không, nhỏ chuốc nhục vào thân.

– Sai, lí do mình chia tay với Hiểu Huy, vì mình thích người con trai khác – Diệp Hân cãi lại.

– Là ai? – Đổng Ngọc phá ra cười – Mình không nghĩ có người còn hơn Hiểu Huy đến nỗi bạn bỏ rơi Hiểu Huy đi theo người đó.

– Là Lập Khiêm – Diệp Hân trả lời dứt khoát.

Đổng Ngọc nghe xong thì tái mặt.

– Sao hả? Đủ hơn chưa? – Diệp Hân đắc ý cười hỏi.

– Lấy gì chứng minh bạn không nói bừa chứ? – Đổng Ngọc kiềm nén cảm xúc của mình lại hỏi.

– Mình có thể chứng minh – Tiếng Lập Khiêm từ xa vang lại.

Mọi người đều quay đầu nhìn lại, Lập Khiêm hôm nay bận đồng phục đến trường giống như bao nam sinh khác nhưng từ vóc dáng đến gương mặt cả bước đi đều khiến người ta chìm đắm, nhìn mãi không dứt. Fan Club của cậu ở trong trường bèn reo lên ngưỡng mộ.

– Nhỏ ngốc này yêu thầm mình lâu rồi, nhưng tiếc là mình không nhận lời – Lập Khiêm chắc lưỡi làm ra vẻ khó xử nói.

Mọi người bèn ồ lên trố mắt nhìn Diệp Hân, nhưng nhỏ chẳng có chút xấu hổ nào cả. Bởi vì dù sao nhỏ không phải là người duy nhất bị cái tên sao chổi này từ chối, không có gì đáng phải mất mặt cả.

– Hôm qua, nhỏ ngốc này lại lần nữa tỏ tình với mình. Vậy thì làm sao có chuyện nhỏ ngốc này bị đá được – Lập Khiêm cố tình nói thêm – Mà có đá thì người đá là mình mới đúng.

Diệp Hân bèn lườm cho Lập Khiêm một cái bén nhọn như dao. Lập Khiêm cười cười quay đi.

– Đúng vậy, chính là như vậy đó. Cho nên mình không có bị Hiểu Huy đá – Đến nước này, Diệp hân đành phải theo lao chịu sự sỉ nhục của cái tên khốn này thôi.

– Hai người…hai người….- Hiểu huy không thể nói được lời nào, tức giận nhìn Diệp Hân một cái rồi nắm tay Đổng Ngọc lôi đi, nhưng hình như Đổng Ngọc chưa muốn đi nên cả hai có vùng vằn với nhau một chút.

Diệp Hân thấy hai người đó đi thì thở phào nhẹ nhỏm. Chuyện mất mặt cũa đã qua đi, cuối cùng nhỏ cũng chiến thắng.

– Đi thôi – Lập Khiêm kéo tay Diệp Hân đi mặt kệ mấy ánh mắt giết người ném vào lưng của Diệp Hân.

Đi tới vườn hoa sân sau, Lập Khiêm buông tay Diệp Hân ra nhìn cô thở dài mắng:

– Đồ ngốc.

Diệp Hân lúc này đã hết kiềm ném được bèn bật khóc. Tình cảm gần hai năm trời mặc dù chưa phải là tình yêu sâu đậm gì, nhưng đó cũng là tình cảm trong sang của nhỏ mà.

– Đừng khóc nữa. Tui không có khăn tay đâu cho bà lau nước mắt – Thấy Diệp Hân khóc lóc thê thảm, Lập Khiêm thấy bối rối vô cùng.

Nhưng Diệp Hân càng khóc nhiều hơn nữa.

– Thôi được rồi. Tui đành hy sinh cái áo của mình cho bà mượn chùi đỡ vậy – lập Khiêm nuốn khan nước bọt một cái nói.

Diệp Hân nghe vậy kề vai Lập Khiêm khóc, đem nước mắt nước mũi giây lân 1o đồng phục trắng tinh của Lập Khiêm. Lập Khiêm khẽ đưa tay vô nhẹ vai Diệp Hân an ủi.

Khóc một hồi đã đời, Diệp Hân mới nấc vài cái, nhận thấy vòng tay của Lập Khiêm trên lưng mình, nhỏ đẩy Lập Khiêm ra cố ý nói:

– Này, ông đừng có mà thời cơ lội dụng tui nha.

– Gì! Ai them lợi dụng bà. Nhìn lại xem, đồng bằng như bà, ôm có chút cảm giác nào đâu mà them lợi dụng – Lập Khiêm bèn châm chọc lại ngay.

Diệp hân đỏ mặt nhìn xuống vòng một trơn chu của mình, hất mắt nói:

– Gì mà đồng bằng chứ? Cái này là còn sơ khai nên đồi núi chưa mọc chứ bộ.

– Haha…đồi núi của bà mọc rồi cao được bao nhiêu. Được bằng ụ đất là phải tạ ơn trời rồi, làm gì bằng núi được – Lập Khiêm phá ra cười nắc nẻ trêu.

Diệp Hân tức giận đá cho Lập Khiêm một cái đau điếng, khiến cậu rên lên. Tức giận ngước lên, nhìn thấy Diệp Hân đang lau nước mắt, Lập Khiêm không nỡ ghẹo nữa nên muốn tìm lời an ủi.

– Có ai nói cới bà là khi bà khóc xấu chết đi được không? Con nít đang khóc thét hay quậy phá, thấy mặt bà lúc này thì hết dám khóc nữa vì nghĩ bà là ma.

– Vậy chứ có ai nói với ông là gương mặt của ông đáng ghét lắm không? Nhìn vào là chỉ muốn đấm cho vỡ mặt.

Sau đó hai người, ông một câu, bà một câu khiến Diệp Hân vui vẻ trở lại, quên mất một phút trước mình vẫn còn khóc.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét