Searching...
Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Bảy Ngày Để Nói Anh Yêu Em - Chương 17



Chương 7: Sóng bắt đầu từ đâu?

“Bà là của tui” – Nhỏ thấy Lập Khiêm mọc hai cái sừng, răng nhọn hoắc, đã vậy còn có cái đuôi nhọn hoắc như đầu mũi tên đang cười lớn nói. Hắn lúc này đích thị là quỷ sứ và nhỏ đã tự nộp mình vào trong tay quỷ.

Diệp Hân thấy mình bị cột chặt trên một cái cây bắt trên một đống lửa. Bên dưới lửa nóng bừng bừng.
Huhu, từ nay cuộc đời nhỏ thế là chấm hết, lọt vào tay quỷ rồi thì chỉ có thể mặc tình quỷ chém giết ăn thịt. Lửa bắt đầu bén lên trên người nhỏ, cảm giác nóng nực bao trùm.

“Mà sao không phải là nóng phỏng mà là nóng nực ta?” – Nhỏ tự hỏi bản thân như vậy. nhưng mặc kệ đi, phải thoát ra khỏi chỗ này, nếu không sẽ biến thành con heo quay mất thôi.

Diệp Hân cố hết sức rướn mình thoát khỏi cái cây trói buộc nhỏ, ráng hết sức….

Bịch….cốp….

Nhỏ cảm thấy mình bị rơi xuống đất nhưng lại không cảm thấy đau , chỉ có điều đầu nhỏ đập vào hòn đá dưới đó thì phải nên hơi choáng voáng.

Diệp Hân mở mắt ra cảnh vật xung quanh rất quen thuộc, nhỏ vẫn còn ở trong ổ chó của mình, chưa bị quỷ bắt . Nhìn lại mới thấy, hóa ra nhỏ đã cuộn tròn mình trong cái chăn như gói bánh tét, hèn chi lại thấy bản thân bị trói không thể cử động được. Mà nhất là cái cảm giác nóng nực chứ không phải nóng phỏng là do thời tiết nóng phừng phừng mà nhỏ lại ủ trong cái chăn như thế. Dù sao cũng may mắn đó chỉ là giấc mơ mà thôi, một cơn ác mộng khủng khiếp.

Mà nguyên của cơn ác mộng này chính là do cái tên khốn Lập Khiêm mà ra.

Chỉ bởi nhỏ đã lỡ nói rằng: “Ông là của tui”. Đó vốn là lời nói trong lúc hấp tấp, không có suy nghĩ ấy vậy mà tên này lại bắt bẻ nhỏ:

– Bà nói xem, tui là của bà từ khi nào. Câu này hơi tối nghĩa nha , nó có nhiều nghĩa lắm. Bà nói rõ ý này đi.

Sax, cái tên khốn này bảo nhỏ nói rõ, nhỏ biết nói sao cho rõ đây, Diệp hân lung túng, gãi đầu không biết nói sao.

– Thật ra, không phải ý tui muốn nói ông là của tui mà là..

– Là sao ….

– ….mà là…là …tui là của ông – Nhỏ quýnh quá nói mà không biết mình nói cái gì.

– Bà là của tui – Lập Khiêm gật đầu – Câu này rất hay, được lắm. Nhớ nha, bà là của tui, là chính miệng bà nói đó. Sau này đừng có hối hận ….

Lập Khiêm đi rồi, Diệp Hân mới cảm thấy câu nói của mình thật sư có vấn đề. Mà vấn đề nghiêm trọng nữa là đằng khác nha. Giống như mỡ dâng đến miệng mèo, mặt tình mèo ăn vậy. Huhu, từ nay nhỏ thảm rồi

Mà thôi chấp nhận vậy, miễn sao tên này chịu dạy nhỏ học bài là được rồi. Thà làm osin cho tên này còn hơn là trò cười cho cả trường.

Sao mấy tiếng làm thám tử mệt mỏi, Diệp Hân đánh một giấc say sưa bắt đầu cắp tập qua nhà Lập Khiêm nhờ quân sư dạy học để làm tốt bài kiểm tra định kì tuần này.

– Đầu tiên là cần phải kiểm tra khả năng tập trung của bà đã.

– Kiểm tra. Không kiểm tra có được hay không? – Nhỏ nhăm mặt hỏi.

Lập Khiêm liền lườm nhỏ một cái đầy đáng sợ, Diệp Hân liền nhe răng cười nói:

– Cần thiết phải kiểm tra, kiểm tra đi. Nào nào….

Sau một loạt kiểm tra khả năng tập trung của nhỏ, Lập Khiêm tức đến nỗi muốn lấy búa đập đầu của nhỏ. Ngồi một lát, nhỏ không ngáp cũng hỏi này hỏi nọ, không thì ngồi vẽ bậy bạ lên tập. Cho nên kết luận cuối cùng là khả năng tập trung của nhỏ là con số 0.

Lập Khiêm thở dài, đành hướng dẫn từng bước cho nhỏ.

– Thật ra học thuộc lòng không khó. Điều kiện cần là không nên học bài khi đang stress hoặc khi bị phân tâm. Bởi vì khi vui người ta dễ dàng tập trung tinh thần hơn.

– Phải đó, ông nói rất đúng. Thật ra không phải tại tui học ngu đâu mà là do tui có quá nhiều stress.
– Bà mà có stress à, nói xem vì sao bà bị stress. Tui chưa thấy người không não nào bị stress hết – lập Khiêm mĩa mai nói.

Diệp Hân:”…”

– Diều kiện đủ. Trước khi học bài như vẹt thì cần phải đọc bao quát bài học để hiểu sẽ dễ tiếp thu nó dễ dàng khi học thuộc lòng – Lập Khiêm hắng giọng nói tiếp –Vạch ra những ý chính học trước, từ những ý chính đó, phân ra những ý nhỏ học sẽ nhanh thuộc hơn. Đọc vài lần, não của mình sẽ cảm nhận được người quen và save bài vào ngay. Còn về bài tập, chỉ cần học cách giải, đọc nhiều bài giải, học hỏi cách giải, rồi làm bài nhiều vào. Thì dễ dàng nhớ ngay định lý, công thức và áp dụng vào bài làm một cách nhanh chóng.

Diệp Hân gật gà gật gù.

– Ba trái lê để trên bàn, lấy đi một quả, hỏi bà còn bao nhiêu quả? – Lập Khiêm bèn đưa ra một câu đố.
– Không còn trái nào hết – Diệp Hân nhanh nhảu đáp – Tui ăn hết rồi còn đâu.

– Mấy cái này thì nhanh lắm. Ngoan ngoãn ngồi học đi, vận dụng những điều tui nói nãy giờ, lát nữa tui khảo. Học thuộc có thưởng .

– Thưởng gì?

– Kem trái cây .

Nghe tới ăn, mắt nhỏ liền sang rực rỡ.

– Được, tui học ngay đây.

– Làm vài động tác thể dục cho khỏe người, tinh thần tỉnh táo lại – Mới 5 giờ sang Lập Khiêm đã lôi đầu nhỏ dậy bắt tập thể dục cùng hắn ta.

Nhỏ vừa tập vừa lầm bầm nguyền rủa.

– Hèn chi tối qua cho mình về sớm, hóa ra là cố ý đồ mà.

– Nói gì đó, hăng hái tập đi cho tinh thần tỉnh táo – Lập Khiêm thấy nhỏ làm một cách uể oải liền quát.
Diệp Hân miễn cưỡng làm vài động tác tập.

– Chơi giã gạo đi – Lập Khiêm nói xong bèn quay lưng lại với nhỏ, luồng hai tay vào hai tay của nhỏ, hất mạnh một cái, mặt nhỏ đối diện với trời, chân chổng lên cao rồi hạ xuống – Tới bà.

Diệp Hân cũng đành hất ngược Lập Khiêm lên.

– Ai mua bao gạo không, gạo vừa hôi vừa sâu đây – Lập Khiêm vác nhỏ lên cười true.

– Ai mua heo mọi không? Heo vừa lỡ mồm, vừa long móng đây – Nhỏ cũng đáp trả không thua.

Cả hai cứ trêu qua trêu lại, rồi cười rộn lên vui vẻ. Tinh thần sảng khoái, người cũng không còn uể oải. Tập độ nữa tiếng cả hai về nhà tắm rửa rồi ngồi vào học bài. Diệp Hân nhận thấy đúng là tinh thần nhỏ minh mẫn hơn, tiếp thu nhanh gọn bài học.

Trên đường cùng nhau đi học, Lập Khiêm giúp nhỏ ôn lại bài. Nhỏ cũng giúp Lập Khiêm ôn lại bài.

“Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sóng không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể.

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ.

Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu…..
Em cũng không biết nữa

Đang đọc, Lập Khiêm bỗng ngừng lại, Diệp Hân tưởng Lập Khiêm quên bèn nhác tuồng

– Khi nào ta yêu nhau

– Ừ, khi nào ta yêu nhau ha. Tui cũng không biết nữa.

– Há ….- Giờ thì nhỏ hiểu tên khốn này cố tình ngừng lại mà.

– Thôi thì…nếu sau này không có ai thích bà, tui miễn cưỡng làm bạn trai bà cho.

– Xí….

Học suốt mấy ngày liền, cuối cùng thì cũng sắp đến ngày thứ 7, ngày kiểm tra định kì. Mà tối thứ 6 lại phát chương trình hẹn hò cùng thần tượng, lần trước chưa được xem, lần này nhỏ phải xem mới được.

– Không được. Đang học bài, kị nhất là gì hả. Kị nhất là phân tâm – Lập Khiêm phản đối khi nhỏ bảo mở tivi xem.

– Thì coi như xã stress chút đi.

– Chỉ sợ coi xong bà stress them thì khổ.

Dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật Diệp hân cũng công nhận là nếu coi xong, nhỏ không tức hộc máu chết thì mới lạ. Lần trước xem lại trên internet, phát hiện ra Lập khiêm đi taxi thay vì chạy bộ, khiến nhỏ tức vô cùng. Thôi thì học bài xong rồi tính, quyết chí chiến thắng nhỏ Ngọc kia.

Sau mấy ngày vật lộn, cuối cùng cũng đến ngày kiểm tra định kì. Thi xong, Diệp Hân trở ra với vẻ mặt mất hồn, buồn rầu rười rượi.

– Sao rồi, sao rồi….Bà làm bài thế nào? – Nhỏ Hằng phóng nhanh ra khỏi phòng thi của nó chạy đến phòng thi của nhỏ.

Diệp Hân cúi gầm mặt không đáp khiến nhỏ Hằng xanh mặt, nhỏ Hằng vỗ lưng nhỏ trấn an.

– Thôi không sao. Bà cố gắng hết sức là được rồi. Đừng lo, dù chết tui cũng không để bà mất mặt trước toàn trường đâu.

Diệp Hân cảm động trước tình cảm chân thành lúc này của nhỏ bạn thân, đang ngẩng đầu lên định nói thì một giọng cười đắc ý vang lên sau lưng.

– Haha …tiếc là dù không muốn mất mặt cũng không được. Vụ đánh cá là do các người đề nghị. Dù bây giờ muốn rút lại cũng không kịp nữa rồi, trừ khi các người chấp nhận mang tiếng kẻ hai mặt, đồ thất hứa, cũng tức là rùa rụt đầu, quan trọng hơn là ai đó đã nói sẽ làm con chó, mà chó thì ăn….hà, đúng là khó nói quá – Nhỏ Ngọc từ đâu xuất hiện cười nhạo.

– Thua thì chấp nhận thua. Nếu tui thua, tui sẽ làm như điều kiện đặt ra quyết không nuốt lời – Diệp Hân giận dữ nói.

– Thật không đó – Nhỏ Ngọc nói với giọng khinh thường không tin.

– Vậy thì cứ giấy trắng mực đen đi. Lúc đó, ai sai lời sẽ đúng là đò con chó ăn phân. Thế nào – Nhỏ nhướn mày nhìn nhỏ Ngọc thách thức.

– Được thôi – Nhỏ Ngọc tự tin nhận lời – Nhớ lúc đó, ngày nào cũng phải đeo cái bảng đó.

Nói xong thi lấy giấy bút rag hi, mỗi người một tờ. Nhỏ hằng muốn ngăn lại nhưng không còn kịp nữa, Diệp Hân đã ghi và ký tên mất rồi. Nhỏ Hằng chỉ có thể đập tay lên trán rồi thầm kêu trời mà thôi.

Nhỏ Ngọc đi rồi, nhỏ Hằng nhìn nhỏ mắng:

– Bà điên hả? Đã làm bài không được mà còn đòi làm giấy trắng mực đen nữa. Bộ bà chưa thấy đủ mất mặt à.

– Ai nói bà tui làm bài hổng được- Nhỏ nhìn nhỏ Hằng cười cười nói.

– Hả – Nhỏ Hằng trợn mắt há hốc miệng đầy sự kinh ngạc nhìn nhỏ.

– Biết lúc nãy, gác thi tui là ai không? – Diệp Hân nhe răng cười hí hửng hỏi.
– Ai ?

– Cô lý…hehe

– Vậy thì sao? – Nhỏ Hằng rối mù vì không hiểu – Cô chỉ bà giải à.

– Chỉ cái đầu của bà đó. Giữa thanh thiên bạch nhật cô dám chỉ bài tui à.

– Chứ làm sao? – Nhỏ Hằng gại gãi đầu suy gnhi4 rồi gắt lên – Nói đại luôn đi.

– Cô đứng sau lưng tui hồi nào không biết, thấy tui ghi đáp án cuối cùng, cô đã gật đầu nói nhỏ:” Đúng hết rồi”, hehe – Nhỏ khoái chí cười kể rõ.

– Thiệt sao – Nhỏ Hằng mừng rỡ reo lên.

– Chắc như bắp rang bơ, hehe – Diệp Hân gật đầu.

– Vậy sao hồi nãy mặt bà bí xị vậy – Nhỏ hằng thắc mắc .

– Có gì đâu, tại vì bây giờ tui mới nhận ra chân lý có công mài sắt có ngày nên kim, có cố gắng là có thành công. Hóa ra bài không khó nếu mình hiểu bài.

– Gớm, tu có mấy ngày mà mở giọng của thầy tu rồi . Đi thôi, ăn mừng thôi – Nhỏ hằng hớn hở rủ.
– Để bữa khác đi. Bữa nay tui quyết chí về nhà ngủ bù cho mấy hôm thiếu ngủ. Mệt chết được – Nhỏ vội lắc đầu xua tay từ chối.

– Ừ cũng được. Để có điểm rồi ăn mừng luôn. Nhỏ Ngọc cũng đắc ý lắm, nói không chừng điểm nhỏ đó cũng cao thì sao.

– Bà nói cũng phải. Thôi thì đợi có điểm ăn mừng luôn – Nhỏ gật đầu rồi tạm biệt nhỏ Hằng ra cổng trường chờ Lập Khiêm.

Trong lúc chờ, nhỏ nghĩ nếu nói cho Lập Khiêm biết nhỏ làm bài được thế nào cũng lên mặt này nọ với nhỏ, cho nên nhỏ quyết giả vờ cho đến khi có điểm kiểm tra. Thấy nhỏ làm bài không được, thế nào tên này cũng mắng nhỏ một trận cho xem. Khi có điểm, tên này sẽ bị một phen bẽ mặt khi đã mắng nhỏ ngốc cho xem. Haha, lúc đó nhỏ sẽ chống nạnh chỉ tay vào mặt hắn ta và nói : “ Đừng có mà khinh thường tui”

Cho nên Diệp Hân vác bộ mặt sầu thảm lên người mình. Quả nhiên Lập Khiêm vừa đi ra đã thấy bộ dạng rầu rĩ của nhỏ bèn nhỏ giọng hỏi.

– Bộ bà làm bài kiểm tra không được tốt à

Nhỏ lắc đầu. Cứ tưởng Lập Khiêm sẽ nổi giận mắng nhỏ như đã tưởng tượng, nào ngờ Lập Khiêm lại an ủi nhỏ.

– Không sao đâu. Đủ điểm trung bình là tốt rồi. Đề kiểm tra hôm nay cũng rất khó. Đừng buồn nữa, về nhà đi.

Trên đường về, Lập Khiêm thấy Diệp Hân không nói gì, thì hắng giọng nói:

– Nè, tui kể bà nghe một câu chuyện vui nha.

KHông đợi nhỏ trả lời. Lập Khiêm kể luôn.

– Một ông quan đi qua đường thấy 1 người ăn mặc rách rưới,người đàn ông này đang ngồi ăn cỏ bên vệ đường rất khổ sở.Thấy vậy ông quan lấy làm lạ kêu lính dừng kiệu và hỏi người đàn ông kia:

– Này anh,sao lại ăn cỏ thế kia??

Người đàn ông đáp:

– Vì tôi nghèo quá không kiếm nổi thứ gì để ăn.

Ông quan nổi máu thương người bèn nói:

– Thật tội nghiệp,thôi anh hãy về nhà tôi.

Nguời đàn ông mếu máo nói:

– Nhưng tôi còn 1 vợ và 3 con nhỏ ở kia nữa ạ.

Ông quan vẻ thông cảm nói:

– Chậc,thì chạy ra kêu họ cùng đi.

Sau khi đã đi đến cửa nhà ông quan,người đàn ông nói:
– Ông là vị quan tốt nhất mà tôi từng gặp đấy…

– Rồi anh và vợ con sẽ thích ngay thôi, sân sau cỏ mọc ngập đầu rồi đấy.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét