Searching...
Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Bảy Ngày Để Nói Anh Yêu Em - Chương 15

Nói xong, Diệp Hân gọi điện cho nhỏ Hằng hỏi:

– Bên bà sao rồi?

– Yên tâm, tui đã làm thì mọi chuyện đều phải ổn thỏa hết. Hehe …- Nhỏ Hằng ưởng ngực đáp qua điện thoại – Tui nói là Lập Khiêm nhất định là ăn bận rất đẹp, cho nên nhỏ Ngọc dành hết một buổi đi chưng diện, còn một buổi đi xem phim với Lập Khiêm rồi. Haha…chắc chắc sẽ không có thời gian học bài đâu. Bà cứ lo học bài cho tốt đi. Tui tin nhất định sẽ thắng thôi.

– Được được, tui đang tích cực tìm hiểu bài học đây nè – Diệp Hân đáp với vẻ hớn hở – Bà cứ việc cầm chân, không cho nhỏ Ngọc có thời gian học bài là được. Về phía Lập Khiêm để tui lo cho.

– Yên tâm. Tui cứ đi theo nhìn hai người họ vào rạp rồi tui về ngay, về học bài cho tốt để kiểm tra mà, haha – Nhỏ Hằng vui vẻ đáp.

Diệp Hân vui vẻ tắt điện thoại, hớn hở vì cái con nhỏ đáng ghét điệu đà tự cao kia vì mê trai mà bị dính bẫy của nhỏ và nhỏ Hằng lập ra. Còn về nhỏ, nhỏ quyết tâm học bài, lần này phải khiến cho nhỏ Ngọc mất mặt mới được. Nhưng nói thật là mấy con số và mấy cái định luật và định lý khó học chết đi được, bài tập càng khiến nhỏ nhức đầu hơn.

Hận nhất là môn lý. Vậy mà lại kiểm tra định kỳ môn lý mới chết chứ. Vậy là Diệp Hân lần nữa lao đầu vào vật lộn với môn lý.

Nhắm tới hần sát giơ 2 chiếu, Diệp Hân mới gọi điện cho Lập Khiêm, nhỏ giả vờ đau đớn, khàn giọng nói:

– Khiêm ơi, tui đau bụng quá à. Chắc là ăn bậy nên bị đau bụng, tui không thể đến xem cùng ông được đâu, Ông xem một mình đi nha.

Lập Khiêm nghe giọng nhỏ thì hoảng hốt nói:

– Bà làm sao rồi, nhà bà có ai về chưa? Nhà bà có thuốc hay không? Hay để tui chạy về mua thuốc cho bà nha .

– Không cần đâu, đau bụng xoàng thôi mà, nhà tui có thuốc, với lại ba mẹ tui cũng sắp về rồi, ông cứ xem phim đi, đừng lo cho tui.

– Thôi đi, tui cũng không muốn xem phim. Tui về nhà xem bà thế nào – Lập Khiêm lo lắng cho nhỏ nói.

– Không được – Nhỏ hét lên trong điện thoại, rồi giật mình nhớ lại mình đang giả vờ đau mà còn đủ sức hét thế này sao, liền giả vờ dịu giọng nói – Tui tiếc tiền lắm, đã mua rồi mà bỏ thì phía lắm. Với lại ông phải xem còn kể tui nghe nữa, ông nhớ là phải xem chi tiết tới cuối cùng luôn nha.

– Ừ …thật ra, bà thích xem phim này như vậy thì lần sau tui với bà cùng đi xem, tui mời bà là được mà .

– Bữa nay chiếu suất cuối cùng mà, còn đâu mà coi, coi đĩa thì đâu hay bằng coi rạp chứ . Nha…nha…- Nhỏ bèn giải thích, nhất quyết bắt Lập Khiêm phải ở lại coi mới được.

– Được rồi, uống thuốc đi, Tui coi xong về kể bà nghe – Lập Khiêm thở dài nói.

Diệp Hân thở phào mừng rỡ, vậy là kế hoạch đã xong. Cứ an tâm học bài thôi.

Diệp Hân hí hửng ngồi học bài, thì dưới nhà của nhỏ có tiếng chuông cửa. Ba mẹ đi ăn tiệc, bà chị gái đi xem ca nhạc với bạn, không còn ai mở cửa, cho nên Diệp Hân phải chạy xuống mở. Không ngờ người ở ngoài cửa lại là Hiểu Huy. Nhỏ ngở ngàng nhìn Hiểu Huy hỏi:

– Có chuyện gì?

Hiểu Huy có chút bối rối, nhìn Diệp Hân rồi đưa ra trước mặt nhỏ một quyển tập:

– Cái này…mình ghi kỹ lắm, cũng dễ hiểu nữa.

Diệp Hân ngơ ngác nhìn quyển tập không biết là cái gì, nên cũng chưa dám cầm. Hiểu Huy thấy vậy bèn nói tiếp:

– Tuy rằng chúng ta….nhưng mình không muốn bạn bị thua cuộc, không nỡ nhìn bạn bị mất mặt.
Nói xong Hiểu Huy nhét quyển sách vào tay nhỏ rồi lên xe đạp chạy đi thật nhanh. Diệp Hân nhìn theo bóng dáng của Hiểu Huy, trong lòng thấy xao động vô cùng.

Cho đến giờ, nhỏ vẫn buồn việc chia tay với Hiểu Huy, quen nhau tận 2 năm, dù chưa thật sự tiến tới cái gọi là yêu đương mãnh liệt, nhưng có rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ đáng ghi nhớ.

Nhỏ lật quyển tập ra, là cách hướng dẫn giải bài. Nhìn thấy nó, Diệp Hân thở dài….như vậy là có ý gì? KHông muốn nhỏ bị thua, nhưng người đó là bạn gái của cậu ấy mà. Không muốn nhỏ bị mất mặt, vậy lại để bạn gái cậu ấy mất mặt hay sao? Giúp nhỏ vì vẫn còn tình cảm với nhỏ hay là vì lương tâm áy náy.
Lập Khiêm không hề biết ý định của Diệp Hân, gấp điện thoại lại vẫn có chút lo lắng cho nhỏ.Bèn gọi điện thoại cho chị Diệp Loan của nhỏ, nào ngờ bên trong điện thoại ồn ào.
– Khiêm hả? Chị đang ở sân khấu BAC này, mấy giờ thì em hát vậy.

– Chị…- Lập Khiêm ngập ngừng, cậu không ngờ chị Diệp Loan lại đi xem buổi ca nhạc hôm nay. Vốn dĩ ngày đầu tuần có chương trình ca nhạc, họ mời cậu tham gia, nhưng vì Diệp Hân hẹn cậu đi xem phim cùng, cho nên Lập Khiêm đã lựa lí do từ chối. Cuối cùng thì vẫn không có cơ hội đi xem him cùng nhau.

– Hôm nay em không có đi hát chị à – Cuối cùng Lập Khiêm cũng buông ra được lòi nói nghẹn trong cổ họng – Em có tí việc bận.

– Trời, để tên em to tổ bố trên poster kìa. Vậy mà không hát à, dân tình chúng nguyền rủa mất – Diệp Loan há hốc miệng kinh ngạc hét lên giữa tiếng ồn ào.

– Em biết rồi.Nhà tổ chức người ta sẽ giải quyết chuyện này, chị đừng lo. Ca sĩ lâu lâu bỏ show là chuyện bình thường mà – Lập Khiêm miễn cưỡng nói – Em lấy lí do bị bệnh khan cổ không hát được.
– Uhm, mà em gọi chi có việc gì không?

– Có chút việc mà chị đang chuẩn bị xem ca nhạc thì thôi vậy, chắc không sao đâu?

Nói xong, Lập Khiêm ngó đồng hồ, đã tới giờ rồi, đành miễn cưỡng vào xem phim.

Lập Khiêm vào ghế mình ngồi cũng là lúc phim bắt đầu chiếu. Cậu đưa mắt nhìn cái ghế trống bên cạnh thở ra một cái. Vốn dĩ muốn làm một cuộc hẹn hò không chính thức, cậu đã hy sinh bỏ cả một buổi diễn, vây mà…

Lại nhìn bắp và nước ngọt trong tay mình, dư ra một phần, một mình thì ăn không hết. Ngoảng đầu nhìn sang người kế bên định mời họ ăn để không phí phạm. Không ngờ vừa quay lại đã thấy Đổng Ngọc đang nhìn mình mĩm cười.

Đổng Ngọc nhìn Lập Khiêm cười nói:

– Hihi, bạn vô trễ quá.

Lập Khiêm ngượng cười gật đầu.

– Mà không ngờ bạn cũng thíc những bộ phim thế này.

– Ừ, nghe nói phim cũng hay – Lập Khiêm trả lời một cách khách sáo. Căn bản vốn không thèm để ý đến cô bạn này là ai, nhưng vì nhỏ là người cố ý châm chích Diệp hân nên cậu mới ráng mở đầu ghi nhớ gương mặt của nhỏ. Nhưng chỉ trả lời vậy thôi rồi cậu quay mặt ngồi ngay ngắn xem phim.

Đổng Ngọc thấy Lập Khiêm ngó lơ thì sụ mặt hậm hực, không ngờ Lập Khiêm lại quay mặt sang lần nữa đưa cho nhỏ bắp và nước ngọt:

– Cái này mời bạn.

Nhỏ Đổng Ngọc chớp hai mi mắt, cố tình làm ra vẻ đáng yêu và mừng rỡ, cảm động nhìn Lập Khiêm nói cám ơn. Hai má nhỏ đỏ hồng cầm ống hút hút một ngụm.

Lập Khiêm chả thèm bận tâm thêm nữa, quay mặt xem phim, ghi nhớ rõ từng cảnh một để về kể cho nhỏ ngốc kia nghe.

Bên này Đổng Ngọc cứ tưởng Lập Khiêm có ý với mình,mới mua thêm một phần thế này cho nhỏ.
Theo lời của nhỏ Hằng là:

– Hôm nay minh tặng Lập Khiêm hai vé xem phim. Nhưng bạn ấy không biết nên mời ai. Mình liền nói rằng:” Ông đi xem phim một mình người ta cười chết, mà rủ con trai đi cùng thì chán chết. Nên rủ con gái đi. Mà nên chọn người nào xinh đẹp để cho xứng lứa vừa đôi” Mình đã dề nghị hay là mời bạn, Lập Khiêm lập tức nhận lời ngay. Bạn tháy đó, nếu Lạp Khiêm không để ý bạn thì sao lại nhận lời, mà dù không để ý đến bạn thì ít ra, cậu ấy cũng cho rằng bạn rất xinh đẹp, rấ xứng đôi với bạn ấy.

Nghe những lòi phân trần của nhỏ Hằng, nhỏ Ngọc mừng rỡ tíu tít. Liền ci như buổi gặp mặ hôm nay như khúc dạo đầu cho mối quan hệ yêu đương của nhỏ với Lập Khiêm.

Nhưng suốt cả buổi, nhỏ không hề thấy Lập Khiêm quay sang nhìn nhỏ hay nói chuyện gì hết. Trong lòng khó chịu, ngồi không yên, nhưng lại nghĩ Lập Khiêm thích phim này nên mới xem chăm chú như thế, thì cũng ráng ngồi yên mà xem. Chứ cái bộ phim này, xem chán chết được.

Phim vừa hiện hai chữ :” The End”, Đổng Ngọc mừng rỡ vô cùng, thở phào một cái quay sang định nói với Lập Khiêm thì thấy cậu đứng dậy bỏ đi ra ngoài mà không thèm nói với nhỏ cái gì. Nhỏ thấy hơi shock, nhưng vẫn đứng dậy bước theo sau.

Nhỏ vốn nghĩ Lập Khiêm sau khi xem phim xong thì sẽ cùng nhỏ đi ăn chút gì sau đó đưa nhỏ về. Không ngờ đi ra ngoài rồi mà chẳng thấy Lập Khiêm đã động điều gì cứ đi thẳng một mạch ra bãi xe. Đổng ngọc không biết nên thế nào, lòng vừa cảm thấy tức nên đi theo Lập Khiêm ra bãi đậu xe rồi nói:

– Hôm nay mình đi xe buýt đến đây.

Lập Khiêm vốn muốn nói rằng: “ Đi gì thì kệ bạn, mắc gì phải nói với mình.” Nhưng nghĩ lại trời cũng đã tối, bạn ấy lại là con gái nên bèn nói:

– Nhà bạn ở đâu? Mình đưa bạn về.

Đổng Ngọc mừng rỡ cười tươi nói địa chỉ cho Lập KHiêm, cậu bèn chở nhỏ về bằng chiếc xe đạp điện của mình.

– Nhỏ đó nói sao? – Diệp Hân hồi hộp hỏi khi nghe nhỏ Hằng nói rằng Đổng Ngọc vừa gọi điện cho nhỏ.

– Nhỏ bảo. Lập Khiêm chả thèm nói chuyện gì với nhỏ hết trơn, nhỏ nghi ngờ hỏi có thật Lập Khiêm thích nhỏ không. Tui liền nói là, tính Lập Khiêm vốn trầm lặng ít nói, với lại cậu ấy ngượng nên không dám mở lời. Nhỏ Ngọc tin sái cổ, nhỏ tự tin quá mà, tự tin là ai cũng thích nhỏ hết…haha…để xem lần này nhỏ ê mặt đến chừng nào. Bây giờ chỉ cần bà dụ Lập Khiêm tiếp tục đi chơi với nhỏ đó, tui bảo đảm nhỏ chả có thời gian học bài đâu, vậy là lần này bà thắng chắc.

– Ừ…Lập khiêm thì để tui, còn bà cứ dụ nhỏ Ngọc đi – Diệp Hân dùng loa ngoài nói chuyện với nhỏ Hằng, tay nắm lấy quyển tập của hiểu Huy giơ cao đọc nói – Bà cứ dụ nhỏ Ngọc đi nha.

– OK…cứ giao cho tui – Nhỏ Hằng bên kia tự tin nói.

Diệp Hân nói xong thì cúp máy, nhỏ ngồi bật dậy, định đi tolet thì….

Má ơi….Lập Khiêm đang đứng dựa tường trong phòng nhỏ….Vậy là ….không phải hắn ta nghe hết từ đầu tới đuôi cuộc nói chuyện của nhỏ với nhỏ Hằng rồi chứ. Nhỏ muốn vả mặt mình quá, sao lại mở loa ngoài nói chuyện cơ chứ…

Diệp Hân nuốt nước miếng cái ực, cảm thấy cổ họng sao mà đau quá chừng, mặt tái mét nhìn nhỏ lắp bắp nhìn Lập Khiêm nói:

– Sao ông vào phòng tui mà không gõ cửa!

Lập Khiêm không trả lời mà nhìn nhỏ trừng trừng, Diệp Hân cố tỏ ra vui vẻ hỏi:

– Đi xem phim có vui không?

Lập Khiêm quay lưng không nói gì ngoài câu:

– Phòng bà không đóng cửa.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng quay đi của Lập Khiêm, Diệp Hân tự nhiên thấy tim đau thắt lại, hình như nhỏ đang làm tổn thương Lập Khiêm.
********

– Này! Bà làm gì mà cứ như người ở trên mây từ sáng đến giờ vậy. Bộ hồn bà đi ăn đám giỗ hả – Nhỏ Hằng đập vai Diệp Hân oang oang hỏi.

– Hồn bà đi ăn đám giỗ thì có. Tui sẽ đốt cho bà nguyên bó nhanh luôn – Diệp Hân lườm mắt nhìn nhỏ Hằng, cái miệng quạ của con bạn đúng là chả nói được lời nào hay.

– Được rồi, nói đi, ai bắt mất hồn của bà – Nhỏ Hằng le lưỡi cười trừ nhìn con bạn hất mặt nói.

Diệp Hân thở dài, chép miệng kể lại cho nhỏ Hằng gnhe mọi chuyện. Nhỏ Hằng gnhe xong, cằm nó cũng rớt xuống đất theo.

– Vậy là Lập Khiêm nghe hết rồi sao?
– Uhm…

Nhỏ Hằng tức giận đập vô đầu Diệp Hân một cái mắng:

– Bà còn uhm được nữa hay sao. Bà có biết chuyện lớn xảy ra rồi hay không hả? Hồi nãy nhỏ Ngọc nhắn tin cho tui nói là nhỏ vừa mời Lập Khiêm đi ăn để cám ơn vì cậu ấy đã đưa nhỏ về, Lập Khiêm đã nhận lời nhỏ rồi. Nhỏ nhắn tin nói là, nếu sau này, nhỏ với Lập Khiêm là một cặp, nhỏ sẽ đãi tui cái đầu heo bà mối. Tui cứ nghĩ là bà đã lừa Lập Khiêm cái gì để cậu ấy nhận lời nhỏ Ngọc. Hóa ra là bị bại lộ rồi.
Nhỏ Hằng thở dài một cái rồi nói tiếp:

– Mà kế hoạch của bà đúng là thất bại thật , chưa gì mới có một ngày đã bại lộ rồi, đúng là xúi quẩy mà.

– Thôi, bà cũng đừng lo quá, Lập Khiêm không nhỏ mọn vậy đâu. Bây giờ đi xin lỗi bạn ấy đi, đừng có suốt ngày ngồi sầu não nữa – thấy mặt thẩn thở của nhỏ, nhỏ hằng bèn khuyên.

– Không phải tui đang lo cái tên khốn đó giận – Nhỏ buộc miệng nói.

– Vậy bà lo cái gì? Lo ổng biết kế hoạch rồi thì không đi cùng nhỏ Ngọc nữa, bà sẽ bị thua, bị ê mặt phải không? Bà đừng có lo, nếu như Lập Khiêm vì tức giận bị bà chơi xỏ mà khko6ng làm theo kế hoạch của bà thì mắc gì ổng nhận lời nhỏ Ngọc làm chi – Nhỏ Hằng vội vàng trấn an Diệp hân.

– Không phải là tui lo ổng giận – Diệp Hân chán nản nói.

– Vậy bà lo cái gì?

Bất đắc dĩ, Diệp hân mới lôi cuốn tập được ghi chép lời giải cẩn thận của hiểu Huy ra cho nhỏ Hằng thấy.

– Ý bà là…từ sáng đến giờ, ba ngơ ngơ ngẩn ngẩn vì hành động tốt đột xuất của Hiểu Huy à – Nhỏ Hằng tròn mắt nhìn Diệp Hân nghẹn ngào hỏi.

– Bà nghĩ xem, có khi nào Hiểu Huy còn thích tui hay không?

– Còn thích rồi sao? Bà định quay lại với tên khốn đó à. Bà bị làm cho mất mặt chưa đủ hay sao, định chuốc thêm nhục vào mặt à – Nhỏ Hằng tức giận gắt lên.

– Không phải, chỉ là ….- Nhỏ vội vàng giải thích.

– Tui thiệt là hối hận sao lại làm bạn với cái đứa như bà chứ. Bà nghĩ coi, bà lừa Lập Khiêm, không nghĩ đến cảm nhận của bạn ấy khi biết mình bị lừa. Tại sao tối như vậy mà còn chạy vô nhà bà để rồi phát hiện ra bà nói dối chứ. Là vì lo lắng cho bà…vậy mà bà không có chút ăn năn gì hết hay sao? Bà không thấy bà đang làm tổn thương Lập Khiêm hay sao.

– Thì tui biết mình có lỗi với Lập Khiêm, tui sẽ xin lỗi ổng mà. Nhưng tui đang nói với bà là Hiểu Huy kìa.

– Bà thiệt làm tui tức chết mà? Vậy còn Lập Khiêm thì sao.

– Liên quan gì đến hắn ta chứ. Không phải hắn ta thích cái con nhỏ ỏng ẹo Đổng Ngọc kia hay sao, nếu không làm gì mà nhận lời đi ăn cùng với nhỏ đó chứ?

– Bà thiệt là, đến giờ vẫn không nhận ra tí gì hay sao chứ. Đúng là ngu lâu dốt bền khó đào tạo mà – Nhỏ Hằng mắng xong thì bỏ ra ngoài.

Diệp Hân mặt đơ ra vì không hiểu tại sao tự nhiên con bạn nó nổi khùng lên như vậy.

Ra về, Diệp Hân đứng chờ Lập Khiêm ở trước cổng trường, hồi sáng này, cái tên khốn này đã bỏ rơi nhỏ, làm xuýt tí nữa là nhỏ đi học trễ. Nhỏ đứng đợi được 5 phút thì thấy Lập Khiêm đang dẫn xe đi ra.
– Nè ….

– Có chuyện gì? – Lập Khiêm hờ hững đáp.

Diệp Hân vốn muốn nói xin lỗi với Lập Khiêm, nhưng còn ngại mở miệng nên đành nói:

– Sao hồi sáng ông không chờ tui?

– Tại sao tui phải chờ bà? Tui có nghĩa vụ chờ bà, rồi chở bà đến trường à – Không ngờ Lập KHiêp hỏi vặn lại.

Diệp Hân cứng họng, nhỏ biết mình làm sai, bị người ta phát hiện đúng là đáng bị mắng. Nhưng thà là Lập Khiêm mắng **** nhỏ một trận xong rồi thì thôi, chứ cái kiểu không nóng cũng không lạnh này khiến nhỏ thấy khó chịu quá, cảm thấy tội lỗi mình gây ra càng lúc càng tăng, càng lúc càng nặng nề.
Ông trời thật bất công với nhỏ. Người ta làm bậy, ít nhất cũng một tuần mới phát hiện ra. Còn nhỏ làm bậy, có mấy tiếng là phát hiện ra rồi. Haiz….đúng là số trời đã định, muốn làm kẻ xấu dài lâu cũng không có cơ hội.

Nhỏ còn chưa biết nên nói gì thì Đổng Ngọc từ xa chạy đến cười hihi nhìn Lập Khiêm rồi nói:

– Vậy chiều nay gặp nha.

– Chiều gặp – Lập Khiêm gật đầu đồng ý.

Đổng Ngọc bĩu môi nhìn DIệp Hân một cái rồi quay mông bỏ đi. Cái mông nhỏ này lắc qua lắc lại đến là buồn cười. Nhưng nếu là trước đây, Diệp Hân sẽ phá ra cười trêu chọc, nhưng tại sao nhỏ không có tâm trạng cười đùa trêu chọc ai hết.

Chính nhỏ cũng không biết vì sao, nhìn thấy Lập Khiêm lên xe chạy đi mà cổ họng nhỏ thấy đắng nghét

Trong lúc Diệp hân đang ghiền ngẫm sách học bài thì chị Diệp Loan xông vào hỏi.

– Hôm nay ở trường có gặp nhóc Khiêm hay không?

Sax….:” nhóc Khiêm” – Mèn ơi, tên này mà nghe mình bị kêu như vậy chắc ngất luôn quá.

– Có. Chị hỏi làm gì?

– Tại hôm qua, nó không đến sân khấu ca nhạc, chị không biết có phải nó bị bệnh hay không nên hỏi thăm không được sao.

Diệp Hân nghe chị mình nói thì giật mình, nhìn chị lăm lăm.

– Chị vừa nói gì? Hôm qua Lập KHiêm có buổi diễn ca nhạc hả?

– Ừ, ở phòng trà Không Tên. Nhưng nó không đi

Choáng….tim nhỏ như bị ai bóp chặt, đầu nhỏ như bị ai dung búa đập.

Bình thường, để nhận lời đi hát cho một phòng trà nào đó, thường được hẹn trước mấy hôm. Vậy mà hôm qua tên này lại nhận lời nhỏ đi xem phim. Chẳng lẽ hắn ta không nhớ mình có buổi ca nhạc này hay sao?

Khoan đã….

Nhỏ nhớ là trước khi đồng ý nhận lời đi xem phim với nhỏ, Lập kHiêm có chút chần chừ. Hóa ra cậu ấy đang phân vân là nên đi cùng nhỏ hay là đi biểu diễn. Cuối cùng cậu ấy chọn đi xem phim cùng nhỏ?
Như vậy là sao?

Diệp Hân dường như nhận ra được chuyện gì đó. Nhó vụt đứng dạy lao ra nhà Lập Khiêm một cách nhanh chóng.

Diệp Hân chạy vội qua nhà Lập Khiêm, nhỏ suy nghĩ rất nhiều, không biết nên nói thế nào với Lập Khiêm. Nói xin lỗi…nhưng liệu Lập Khiêm có chịu nhận hay không. Nhỏ đã gây ra chuyện như vậy, thì một lời xin lỗi có lẽ là không đủ.

Mặc kệ đi, đã phoáng lao thì phải theo lao, thuyền tới đầu cập ắt phải dừng lại. Nhỏ cứ thế hung hổ xông vào nhà Lập Khiêm.

– Bé hân qua chơi hả con – Ba Lập Khiêm nhìn thấy nhỏ thì vui vẻ hỏi.

– Dạ, con qua tìm Khiêm chơi ạ, Khiêm có nhà không chú – Nhỏ dùng nụ cười tươi tắn nhất để nói chuyện.

– Nó trên lầu đó con, không hiểu có việc gì mà mặt mày cứ như ông ba mươi (ông cọp đó bà con ) ấy – Mẹ Lập Khiêm từ bếp đi lên đáp – Cầm cái này lên hai đứa cùng ăn.

Diệp hân đón dĩa trái cây trên tay mẹ Lập Khiêm rồi chạy vội lên lầu. Vừa mở cửa phòng Lập Khiêm thì thấy cậu nhóc đang dung khăn lau đầu. Nhỏ quan sát ngay lập tức, quần áo thơm tho, đầu ướt nhẹp, đích thị cu cậu vừa tắm xong. Nhỏ cười xề xòa bước vào nói:
– Trời nóng như điên, tắm xong đúng là mát mẻ, con người cũng sảng khoái hơn. Nào ăn chút trái cây ướp lạnh nữa thì thật là tuyệt.

Lập Khiêm nhìn nụ cười nham nhở của nhỏ khinh thường nói:

– Đột nhiên tốt bụng. Không đểu cũng gian.
Diệp Hân suýt sặc nước miếng của bản than mình, lườm Lập Khiêm một cái. Tên này đúng là đáng ghét mà, cho dù nhỏ đúng là như hắn nói đi chăng nữa, nhưng có cần tạt thẳng vào mặt nhỏ hay không cơ chứ. Nhưng mà….phải nhịn thôi. Người có lỗi là nhỏ mà.

Diệp Hân đặt cái dĩa xuống bàn rồi cầm một miếng lê lên bỏ vào miệng nhai ngấu ghiến rồi mới nói:
– Lâu lâu có một ngày thư giản, phải bắt chước người xưa, thưởng trà đàm đạo. Cho nên hai đứa mình vừa ăn trái cây vừa kể chuyện đi. Tui bắt đầu chước cho.

Lập Khiêm không trả lời, nhỏ bèn hắng giọng kể.

– Một toán cướp trong bang hội”đần nhất thiên hạ” vào một ngân hàng để thực hiện 1 vụ cướp lớn nhằm “rạng danh tiếng” bang cướp của mình lên…Đên1 ngân hàng do trời tối nên bọn chúng chẳng thèm để ý đó là ngân hàng j nên cứ xông cả vào…sau khi đã phá được tất cả các thiết bị bảo vệ, cả bọn vào được bên trong…nhưng lạ thay thứ chúng thấy lại không phải là thứ chúng cần đó là tiền, mà thay vào đó là những bìch dung dịch màu trắng chứa trong hũ sữa chua..ngẫm tưởng đó là…sữa chua. Tên đầu sỏ là Lê văn Lết ( đã từng có tiền án về tội… nhìn gái tắm, bì bắt do đã không chịu nổi xịt máu mũi mà ngất đi…tỉnh dậy đã thấy mình sau…song sắt) kêu lên:

– Mẹ nó chứ,mệt cả hơi tai vào đây lại toàn sữa chua…ăn hết cho chúng nó biết tay đi các anh em.!!
Bọn cướp được ăn nên “táp” rất hăng…thằng nao` thằng nấy no hơn ăn cỗ…ăn xong bọn chúng ra về…..

Sáng hôm sau 1 tin động trời xảy ra…T.V đưa tin…NgÂN HÀNG….TINH TRÙNG đã bik cướp…

Diệp Hân vừa kể vừa cười chảy nước mắt
– Ông nói xem, bọn này có ngốc hay không cơ chứ, tinh trùng và sữa chua chả lã có mùi vị giống nhau đến nỗi chúng chẳng nhận ra
Nhưng Lập Khiêm lại chẳng cười, nhỏ bèn hắn giọng nói:
– Chuyện này không vui hả, vậy tui kể chuyện khác nha.
Có một con muỗi đang bay thì đâm vào một con đom đóm .

Muỗi tức mình chửi : mày điếc hay sao mà không nghe thấy bố mày vừa đi vừa ấn còi hả (vo ve).
Con đom đóm chửi lại : … thế mày mù hay sao mà không nhìn thấy tao vừa đi vừa bật xi nhan hả ?
Diệp Hân thấy Lập Khiêm chẳng buồn gno1 ngàng đến mình cứ thế lấy tập ra ngồi xem bài. Nhỏ nuốt khan nước miếng lần nữa , cố gắng kể them một câu chuyện.

Các bộ phận trong cơ thể một ông lão tụ họp lại xin nghỉ hưu, não là trưởng ban tổ chức, lên tiếng:
– Hôm nay chúng họp nhau lại để bàn về việc nghỉ hưu sắp tới. Ai có ý kiến cứ mạnh dạn giơ tay phát biểu.

Tim:
– Cho tao nghỉ trước đi, tao mệt quá rồi.

Bộ não phản đối:

– Không được mày nghỉ thì chết à, tốt nhất là cho tao nghỉ.
Tim:
– Mày thì khác gì tao.

Dạ dày lên tiếng:

– Vậy dành suất ấy cho tôi đi. Tôi đã co bóp 80 năm nay nên khắp người mỏi nhừ hết cả rồi.
-Tôi không đồng ý, ông nghỉ thì bọn tôi cũng chết chắc.

Lần lượt tai, mắt, mũi, mồm, chân, tay đều tham gia, đang cãi nhau thì chợt có tiếng:
– Thôi tôt nhất là cho tao nghỉ.

Tim quát:
– Thằng nào vừa nói đấy có giỏi thì đứng lên xem nào

Có tiếng trả lời:

– Tao mà còn đứng lên được thì xin nghỉ làm gì.

Bộ não:
– À, thì ra là mày, chú mày làm việc muộn hơn bọn anh 18 năm sao lại xin nghỉ trước?

Trả lời:

– Các bác thông cảm, em thường phải làm việc ngày 3 ca lại trong môi trường độc hại…
tim & não:!!!!!!!!!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét